Khương Miểu vụng về bày tỏ tình cảm của em qua những thứ nhỏ nhặt. Tôi biết, nhưng tôi chọn cách giả mù. Tôi không thể chắc chắn được là em có thực sự thích tôi hay không, chỉ vì tiền của tôi? Qua quá khứ với Lâm Thi Thi, tôi không muốn tốn tâm trí vào tình yêu nữa, tôi ghét cái việc bị bỏ rơi. Tôi bị em làm cho cảm động, nhưng đồng thời cũng rất sợ hãi.
Tôi sợ đến lúc tôi yêu em, em sẽ rời xa tôi.
Đến khi em đến tận trước mặt tôi, hỏi tôi có chấp nhận nuôi em ấy không, chỉ cần tôi từ chối, em sẽ đi ôm đùi người khác. Tôi chính là không muốn để em đi. Nhưng lúc ấy tôi không có lí do gì để bảo em ở lại. Tôi hỏi em, tiền tôi đưa em chưa đủ sao? Đây là thứ duy nhất tôi có thể nói với em vào thời điểm đó.
Em ngạc nhiên.
Sau đó, tôi biết, em vốn không nhận được tiền, tiền tôi chuyển vào hết tài khoản của ông Khương…
Tôi và em chỉ biết nhìn nhau cạn lời.
Tôi cảm thấy mình thật vô lí, không yêu em, nhưng lại muốn giữ em ở bên cạnh. Tôi đem chuyện nói với mẹ tôi, mẹ cầm cái dép phi vào tôi, may tôi né được.
“Trước kia mày yêu con Lâm gì gì đó đến ngu não rồi hả??? Giờ đến yêu là gì còn không biết!”
Tôi yêu em sao? Tôi không dám thừa nhận.
“Mày bớt đa nghi đi, đừng có một lần bị rắn cắn cả đời sợ dây thừng. Con bé Khương Miểu có gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-thuc-tinh-toi-la-bao-boi-cua-nam-chinh/3404906/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.