Tức quá, ngày hôm sau tôi lẻn vào phòng anh, dùng bút lông tô nhiều nét lên tấm bằng khen mà anh rất tự hào, tôi định cầm quyển sách mà anh mấy nay say sưa đọc, định chỉ vẽ vài trang thôi, nhưng khi tôi trèo lên bàn anh để lấy, tôi lấy trượt quyển sách rơi trúng đầu tôi rồi rơi vào mô hình bằng nhựa anh trai đang lắp dở ở bên cạnh bàn, mô hình liền đổ xuống, vỡ nát. Tôi hoảng sợ, tôi biết anh tôi rất thích cái mô hình mẹ mua cho anh này, anh rất cẩn thận lắp ghép từng chút một. Tôi trèo vội xuống, vụng về lắp lại nhưng tôi càng sửa nó lại càng tệ. Tôi sợ tới độ bật khóc tại khỗ, vừa khóc vừa lắp, nhưng không được, tức giận tôi cầm quyển sách rơi xuống kia, ném ra ngoài ban công.
Tất cả là tại quyển sách đó! Nó rơi trúng mô hình của anh!
Nhưng tôi ném quá tay, quyển sách bay ra ngoài, rơi trúng chậu nước cô người hầu vừa mới mang ra để ở dưới. Lúc tôi xuống nhặt thì nó ướt nhẹp, tôi lại càng hoảng sợ. Tôi nhặt quyển sách chạy lên phòng anh, loay hoay phơi ngoài ban công hứng nắng, cầu nguyện nó khô trước khi anh trở về. Nhưng tôi lại nghe thấy tiếng xe của tài xế phía dưới, anh đi học về rồi!
Tôi không dám đối diện với anh, chạy mất sang nhà ông bà ngoại.
Tôi không muốn bị anh mắng, ít nhất là lúc ấy.
Bố mẹ tôi có gọi đến, bà ngoại nói tôi muốn ở lại chơi với bà vài ngày, mẹ tôi liền đồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-thuc-tinh-toi-la-bao-boi-cua-nam-chinh/3404904/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.