Tống Mặc dễ dàng bắt lấy cuộn chỉ, ném lại về hướng nó bay ra, tôi nghe thấy tiếng “a” của một người phụ nữ. Người phụ nữ tức giận đứng bật dậy xồng xộc đi đến chỗ tôi, giơ tay chỉ vào mặt anh quát “Nay không có lịch, mài đến đây ám tao à??? Ủa…”
Ánh mắt người phụ nữ di chuyển lên người tôi “Cô bé này là…?’’
“Bà xã, giới thiệu với em, đây là Tống Ôn Giai, bà chị họ già ế chỏng chơ của anh.”
“Già cái đmm!” Tống Ôn Giai ghì lấy cổ anh bày ra tư thế siết cổ. Tống Mặc kêu oai oái. ”Nay mài đến đây để phá bỉnh tao đúng không!!!”
(…)
“Ồ thật xin lỗi em dâu, để em hiểu nhàm rồi.” Tống Ôn Giai ngồi vắt chân lên ghế, tay vẫn cầm vải và kim đâm đâm thêu thêu. Tôi xấu hổ lắc đầu “Không, là em…”
“Vợ à, em phải tin tưởng anh!” Anh ưỡn ngực nhìn tôi, chỉ thiếu điều viết luôn chữ lên mặt. Tôi có chút chột dạ, thực sự cái mùi tôi ngửi trên người anh là mùi của cửa tiệm này…
“Em đã bảo chị là cái mùi này nồng rồi mà, khách người ta không dám vào đâu!”
“Tao thích đấy!” Tống Ôn Giai trừng mắt với anh “Đây là thương hiệu của chị.”
Tống Ôn Giai là một nhà thiết kế thời trang, chị ấy có tính cách mạnh mẽ nên từ chối tất cả lời mời giúp đỡ từ họ hàng, tự mình lập nghiệp. Nhưng có lẽ giống tôi, là đứa được nuông chiều quen rồi, thành ra tính cách có phần… công chúa quá. Mở cửa tiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-thuc-tinh-toi-la-bao-boi-cua-nam-chinh/3404895/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.