Chương trước
Chương sau


Sở Nghi Hiên cho tới bây giờ chưa từng thâm trầm như vậy

Hắn ra lệnh ình phải bình tĩnh, chuyện các sư phụ đã đáp ứng thì nhất định sẽ giúp hắn hoàn thành, nhưng trong lòng bàn tay vẫn lạnh ngắt. Hắn thực lo lắng, lo lắng nàng sẽ chết

“Thảo nhi! Ta biết nàng là Thảo nhi!” Sở Nghi Hiên lòng đầy chờ mong nhìn nàng

Nghe thấy hắn gọi tên, hắc mâu [mắt đen] của Thiên Tình ngẩn ra, nàng che giấu rất tốt, nhưng trong mắt hiện lên 1 tia đau đớn, vẫn bị Sở Nghi Hiên phát hiện ra

Hắn nở 1 nụ cười ôn hòa, giọng nói mềm mại “Chỉ cần nàng không sao là trẫm yên tâm rồi!”

Thất thần 1 lúc lâu, Thiên Tình thần sắc phức tạp nhìn về phía Sở Nghi Hiên “Hoàng thượng, ngài hi vọng ta là Thảo nhi đến vậy sao?”

” Đương nhiên!”

“Chỉ là, ngài không biết chuyện này rất quỷ dị sao? Ta là Mạc Y Tình!” Thiên Tình hình như vẫn không muốn thừa nhận. Tuy nhiên nàng đã vô tình làm lộ thân phận của mình, cảm xúc của nàng đã sớm bán đứng nàng

Sở Nghi Hiên nhìn thoáng qua Thiên Tình đang thất thần, tiếp tục mở miệng nói “Thảo nhi, Thảo nhi của ta, nàng còn sống thì tốt rồi, mặc kệ có chuyện quỷ dị gì xảy ra, đối với ta mà nói, nàng còn sống thì tốt rồi, Mặc kệ thân thể nàng là của ai, chỉ cần linh hồn vẫn là Thảo nhi là ta đã thỏa mãn!”

Thiên Tình kinh ngạc ngước mắt, nhìn vào khuôn mặt thống khổ của Sở Nghi Hiên, cặp mắt luôn u mặc giờ phút này lại không để che giấu đau khổ, làm cho cả người hắn bị bao phủ trong nỗi thống khổ và ai thương “Ta không bảo vệ được nàng, xảy ra chuyện như vậy, ta cảm thấy rất thống khổ, nếu ngay từ đầu ta mang nàng đi, có lẽ hôm nay sẽ không thế này!”

” Công tử!” Thiên Tình không tự chủ được mà nâng tay, mềm nhẹ vuốt lên mi mắt hắn, tựa hố có cảm giác đặc biệt gì đó từ trong lòng phát ra

Sở Nghi Hiên nắm lấy bàn tay bé nhỏ, gắt gao nắm trong lòng bàn tay, nhợt nhạt cười, tiếp tục mở miệng nói “Ta đoạt lại thi thể của nàng về, cả đời này đến chết ta đều có thể nhìn thấy dung nhan của nàng, Thảo nhi, nàng không chê cười ta khờ khạo chứ?”

” Công tử!” Trong mắt Thiên Tình dần dần bị sương mù làm ông lung “Ngài như thế để làm gì?”

“Nàng thừa nhận mình là Thảo nhi sao?” Sở Nghi Hiên nhìn chằm chằm vào ánh mắt nàng

Thiên Tình bất đắc dĩ, đành phải gật đầu “Ta là Thiên Tình, như là, công tử, ngài hiện tại là vua 1 nước, là thi thể của Thiên Tình là gây động tĩnh lớn, điều này làm cho Thiên Tình thật sự áy náy!”

” Ta mặc kệ người trong thiên hạ nói như thế nào, ta muốn làm chuyện gì thì sẽ làm, tuyệt đối không để ình hồi hận!” Sở Nghi Hiên lập tức trở nên hưng phấn “thảo nhi, ta đã biết nàng là Thảo nhi, lần trước vì sao nàng phải rời đi?”

Mặt Thiên Tình đỏ lên “Công tử, ta…… Thiên Tình đã không còn là 1 nữ tử thuần khiết, ngài việc gì phải vì 1 nữ nhân như Thiên Tình? Bộ dáng hiện tại của ngài làm cho Thiên Tình thật sự áy náy, cảm thấy có lỗi với ngài! Đã xảy ra chuyện quỷ dị như vậy, ta vốn rất lo lắng, ta thậm chí không thể sống lâu nữa, ta chỉ là 1 người họa thủy, các ngươi vì ta mà làm thế, ta cho dù có chết cũng bị người trong thiên hạ oán phẫn!”

“Nàng nói thiếu chút nữa là phát sinh chiến tranh sao?” Sở Nghi Hiên hỏi

“Ngài không biết?” Thiên Tình ngạc nhiên “Ngài có biết suýt chút nữa chiến tranh đã bùng nổ?”

“Nếu không phải Tiếu Vân Thiên băng hà, sợ là cuộc chiến này thật sự phải bùng nổ, nhưng có thế nào, cái gì cũng không thể làm cho ta vui vẻ bằng chuyện nàng còn sống!” Sở Nghi Hiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thiên Tình “Thảo nhi, yên tâm, ta sẽ nói các sư phụ cứu nàng!”

” Nếu không phải tiếu Vân Thiên chết đi, sợ là này trường chiến tranh phải thật sự bùng nổ, nhưng này lại như thế nào, cái gì cũng không có ngươi còn sống càng có thể làm cho ta vui vẻ!” Sở nghi hiên nắm lên thiên tình đích tay nhỏ bé.” Thảo nhi, ngươi yên tâm, ta sẽ làm cho các sư phụ cứu ngươi !”

Sở Nghi Hiên ôn nhu cười, bỗng nhiên ôm lấy thân mình gầy yếu của nàng vào lòng, thấp giọng thâm tình nói “Thảo nhi, nàng có biết ta cảm thấy may mắn như thế nào khi biết nàng không chết!”

“Độc tố trong người ta các sư phụ của ngươi cũng không có biện pháp sao? Ca ca của ta cũng không có cách nào, xem ra ta vẫn phải chết!” Thiên Tình nghiêng đầu đi, che giấu nỗi chua xót của mình, kỳ thật bị hắn bắt giữ cũng tốt, nàng không muốn lúc chết nhìn thấy Âu Dương Thanh Minh lo lắng ình không thôi, đã xảy ra quá nhiều chuyện, lòng nàng thật sự không chịu nổi nữa

Sở Nghi Hiên lập tức nói:” Thảo nhi, vạn vật tương sinh tương khắc, có độc dược thì nhất định có giải dược, nàng đừng lo, nhất định sẽ có cách cứu nàng!”

Hai người đang nói chuyên, bên ngoài đột nhiên truyền đến thanh âm gấp gáp của thị nữ “Hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng không cho phép bất cứ ai đi vào, ngài vẫn nên chờ 1 chút đi!”

” Tránh ra! Ta muốn gặp Hoàng Thượng!” Thanh âm bén nhọn của nữ tử truyền đến, làm cho Thiên Tình trong lòng run lên, hoàng hậu? Hoàng hậu của Sở Nghi Hiên sao?

Sở Nghi Hiên ở bên trong nghe thấy thanh âm của hoàng hậu Triệu Lan Nhi, lập tức nhíu mi, còn chưa kịp xích ra thì đã nhìn thấy từ cửa xông vào 1 nữ tử phượng quan hà bí [ý là đội mũ phượng, mặc trang phục hoàng hậu], đôi mắt đẹp như họa, trên mặt mang theo ủy khuất và nước mắt, liền như vậy đứng ở cửa điện, nhìn thấy Thiên Tình và Sở Nghi Hiên. Rốt cuộc nhịn không được mà nói “Hiên ca ca, mấy ngày nay chàng vì nàng ta mà không thèm để ý tới Lan nhi sao?”

Hắc mâu của Sở Nghi Hiên không khỏi nhíu lại, thần sắc biến đổi, trong mắt đầy tức giận, giống như ngọn lửa nóng rực, giống như băng giá lạnh lùng, ngay cả không khí xung quanh cũng trở nên lãnh liệt. Đột nhiên tản mát ra hơi thở lạnh lẽo, đôi mắt sắc bén nhìn thằng vào Triệu Lan Nhi “Ai cho ngươi vào?”

Trên mặt Triệu Lan Nhi đầy bi thương, khó tin nhìn Sở Nghi Hiên “Hiên ca ca, chàng cư nhiên hung dữ với ta?”

Thiên Tình khẽ run lên, lập tức xoay người xuống giường, hành lễ, nói “ Tham kiến hoàng hậu nương nương, hoàng hậu nương nương đừng hiểu lầm, tiểu nữ chỉ tạm thời ở lại trong cung, rất nhanh sẽ rời đi!”

Sở Nghi Hiên hừ lạnh một tiếng, không nói gì, sau đó đem ánh mắt chuyển sang trên người Thiên Tình, một đôi mắt hẹp dài thâm sâu gắt gao nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, 1 chút cũng không dời, nắm bắt từng chút biến hóa trên mặt nàng. Rốt cục, hắn đừng lên, 1 phen ôm lấy nàng, không để ý nàng đang giảy dụa, đặt lên giường “Thảo nhi, trẫm chuẩn cho nàng ở trong cung này không cần hành lễ với bất cứ kẻ nào, kể cả trẫm!”

Thiên Tình nhíu mày, không chịu nổi ánh mắt nóng rực của Sở Nghi Hiên, cũng không chịu được ánh mắt thống khổ của hoàng hậu, ngập ngừng nói “Hoàng thượng, thỉnh ngài rời đi đi, hoàng hậu nương nương chỉ là nhớ ngài nên mới…”

” Đủ rồi!” Triệu Lan Nhi nổi giận gầm lên 1 tiếng “Nữ nhân ngươi cư nhiên giả vờ đáng thương, ngươi nghĩ bổn cung sẽ cảm ơn công lao to lớn của ngươi sao? Hiên ca ca, chàng hôm nay nói cho Lan nhi, chàng muốn nàng ta hay muốn Lan nhi?”

Sở Nghi Hiên nhíu mày.” Lan nhi, ngươi lui ra!”

“Chàng chỉ cần nói cho Lan nhi biết, chàng muốn nàng ta hay muốn Lan nhi, nàng chàng muốn nàng ta, Lan nhi sẽ không miễn cưỡng, tất nhiên biết mình nên làm sao!” Trên mặt Triệu Lan Nhi tràn đầy phẫn hận “Nhiều ngày nay chàng không chịu tới gặp ta, đem thi thể của 1 nữ tử giấu trong hàn băng động, ta không nói gì, bởi gì đó chỉ là 1 cái xác chết, nhưng bây giờ, đây là 1 nữ tử còn sống, ta mà còn không quan tâm, mặt mũi của ta biết đặt ở chỗ nào?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.