” Ngươi tiểu nhân!” Thiên Tình khiếp đảm thấp giọng hô nhỏ 1 tiếng, rất nhanh cầm lấy ngoại y phủ lên người mình, hít sâu 1 hơi, lúc này mới bình tĩnh ngẩng đầu đối diện với ánh mắt ái muội đầy khiêu khích của Sở Nghi Hiên “Ngươi không giữ lời!”
“Ai bảo vừa rồi nàng cười nhạo ta. Ta chỉ trả thù chút thôi, con người ta có yêu có hận, hắc hắc!” Lại cười bí hiểm, trên môi Sở Nghi Hiên ẩn chứa nụ cười tự tiếu phi tiếu, thân thủ rất nhanh vuốt ve mấy lọn tóc rũ trên gương mặt Thiên Tình “Thật đẹp! tựa như phù dung trong nước!”
Thiên Tình biết con người hắn thích trêu ghẹo, nên cũng không nói gì
“Được rồi! Không đùa với nàng nữa, cần gì thì cứ nói với lão Mã, ta phải ra ngoài có công việc!”
“Hảo!” Thiên Tình đến bây giờ cũng chưa biết Sở Nghi Hiên rốt cuộc làm nghề gì, chỉ cảm thấy rất kỳ quái, hắn tuyệt đối không phải là ngươi bình thường. Bởi vì rất nhiều lúc hắn rõ ràng là 1 công tử tuấn mĩ làm cho người ta mê muội, nhưng cả người lại tản mát ra khí phách làm cho người ta không dám nhìn thẳng, nghe giọng điệu hắn nói chuyện, trầm thấp mang chút thần bí làm cho người ta tâm quý, nhưng không ai có thể bỏ qua sự uy nghiêm trong lời nói của hắn. Tuy hắn có rất nhiều lúc có vẻ không đứng đắn, nhưng 1 chút này không làm ảnh hưởng đến quý khí [khí chất quý phái] và khí phách của hắn
Trong hoàng cung xa hoa, mây đen tầng tầng áp chế, kiến trúc kim bích huy hoàng bao phủ bóng ma thật lớn, làm người ta áp lực đến khó thở
Trên hành lang thật dài, hoàng hậu Tả Tâm Lam đang bước tới, nàng bước nhẹ nhàng mà dồn dập, ngũ quan phiếm tia lạnh nhạt, cả người lấp lánh ánh kim, mấy thứ trang sức trên đầu rung động kêu lên đinh đinh đang đang theo bước chân của nàng, nàng vừa đi vừa quay đầu lại hỏi cung nữ “Hoàng thượng đã như thế bao lâu rồi?”
Cung nữ cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt mắt như muốn thiêu người của nàng, thấp giọng nói “Bẩm nương nương, Tiểu Lý Tử nói đó là sau khi Thiên Tình công chúa mất tích!”
Tả Tâm Lam gật đầu, đẩy nhanh cước bộ “Hoàng thượng có nói tại sao không?”
“Bẩm hoàng hậu, không có!”
Bên ngoài ngự thư phòng, Tiểu Lý Tử đứng canh cửa, thấy Tả Tâm Lam đi tới, liền quỳ xuống hành lễ, giọng tiêm thanh [ý là giọng éo éo như con gái ==] “Hoàng hậu nương nương cát tường.”
Tả Tâm Lam đứng trước mặt Tiểu Lý Tử, cư ngạo nói “Tránh ra, bản cung muốn gặp Hoàng Thượng.”
Tiểu Lý Tử càng cuối thấp đầu, thấp giọng nói “Thỉnh nương nương quay về, Hoàng thượng không muốn gặp bất kì 1 ai!”
Ngũ quan của Tả Tâm Lam trở nên vặn vẹo, chính nàng cũng không nhớ rõ mình đã bao lâu không được gặp Hoàng Thượng, nghe nói Hoàng Thượng 1 ngày 1 đêm nhốt mình trong ngự thư phòng, nàng nhịn không được muốn tới gặp hắn
Nói không chừng, quan hệ của bọn họ sẽ có chút biến chuyển, hậu cung nhiều phi tần như vậy, cũng không thấy Hoàng Thượng đặc biệt sủng ái người nào. Nghĩ đến đây, nàng lạnh lùng nói “Hoàng Thượng sao có thể ở trong ngự thư phòng không ăn không uống, tránh ra, nếu xảy ra chuyện gì, ngươi gánh vác nổi sao?”
Tiểu Lý Tử quỳ trên mặt đất không động đậy, cái trán cơ hồ dán vào mặt đất, nếu cho nàng đi vào, hậu quả hắn càng không đảm đương nổi. Lúc này bên trong ngự thư phòng vang lên tiếng nói lạnh lùng “Cho nàng vào!”
Trong mắt Tả Tâm Lam lộ vẻ sung sướng, liếc mắt cảnh cáo Tiểu Lý Tử 1 cái, rồi bước vào
Tiếu Vân Thiên dựa vào trên long ỷ, 1 thân long bào màu tím, thấy Tả Tâm Lam bước vào, hắn buông tay chống cằm, hạ bàn chân đang gác trên long ỷ xuống, vẻ mặt âm nhu không chút biểu cảm, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng chuyển sang sắc bén
“Lam nhi, lại đây!” Tiếu Vân Thiên hướng bàn tay về phía Tả Tâm Lam, trong đôi mắt lóe lên tia lạnh lùng
Tả Tâm Lam thong thả đi về phía Tiếu Vân Thiên, nàng rất hiểu vị Hoàng Thượng này, bên ngoài hắn càng bình tĩnh thì bên trong càng nổi giông tố kịch liệt, hàn ý càng dâng lên “Hoàng thượng, chuyện của công chúa, thần thiếp đã nhận được tin tức, ngài không cần quá lo lắng!”
Tiếu Vân Thiên tựa hồ không hài lòng với tốc độ của nàng, trên mặt vẫn không chút biểu cảm, duỗi đại chưởng ra, kéo cả người Tả Tâm Lam ngã vào trong lòng hắn. Ngón tay thon dài của hắn men theo hình dáng bộ mặt Tả Tâm Lam, trong mắt không chút ấm áp, giống như đang đùa bỡn 1 sinh mệnh yếu ớt, cuối cùng, ngón tay lạnh như băng của hắn đi đến dưới cằm nàng, lãnh đạm nói “Lam nhi tựa hồ đang rất thương tâm?”
Tả Tâm Lam như rơi vào hồ băng giá rét, nàng miễn cưỡng cong khóe môi, nở ra 1 nụ cười còn khó coi hơn khóc, trong mắt phản chiếu gương mặt không chút biểu cảm của Tiếu Vân Thiên, khóe miệng nở nụ cười, nhưng đôi mắt hắn lại sâu không thấy đáy. Đôi đồng tử như lưu ly lóe ra tia sáng đẹp mắt, nàng nhìn đôi mắt xinh đẹp không giống người thường của hắn, cho đến khi cơn đau kịch liệt dưới cằm nhắc nhở nàng, lúc nàng mới thu tầm mắt lại, cụp mắt che giấu vẻ mê luyến “Hoàng Thượng, Lam nhi lo lắng cho công chúa, Hoàng Thượng mang công chúa trở về đi!”
Tiếu Vân Thiên nắm chặt cằm nàng, trong đôi mắt không chút gợn sóng lại hiện lên 1 tia cảnh cáo, môi mỏng khẽ mở “Lam nhi, đem Thiên Tình trở về, đại thần trong cung phản đối thì làm sao đây? Nếu đại thần trong cung không có ý kiến, trẫm sẽ không đem Thiên Tình đến vương phủ chịu sự tra tấn của Âu Dương Thanh Minh. Còn nữa, nàng thật lòng muốn Thiên Tình trở về sao?”
Tả Tâm Lam sóng mắt lưu chuyển, mị nhãn thiên thành, ôn nhu nói,” Thần thiếp biết, Hoàng Thượng đưa nàng trở về đi! Thần thiếp tuân theo mọi quyết định của Hoàng Thượng!”
Tiếu Vân Thiên lại dùng chút lực niết lấy cằm Tả Tâm Lam, chỉ nghe “rắc” 1 tiếng, chiếc cằm xinh đẹp của nàng đã lệch vị, chỉ nghe nàng đau đớn kinh hô 1 tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó “Hoàng thượng…!” Nàng mồ hôi lạnh đầm đìa, không thể nào nói chuyện
Đôi mắt Tiếu Vân Thiên vẫn bình tĩnh không chút gợn sóng, giống như người vừa bóp lệch cằm nàng không phải là hắn, đại chưởng thong thả di chuyển, đi đến cần cổ tinh tế của nàng. Hàn ý thấu xương làm cho Tả Tâm Lam không khỏi run rẩy, bàn tay ở trên cổ nàng giống như Diêm La câu hồn, nàng sợ tới mức nín thở, hắn muốn giết nàng sao?
Qua nửa nàng, bàn tay lạnh như băng của Tiếu Vân Thiên chậm rãi buông ra, giọng lạnh lùng nói “Ngươi lui ra đi, trẫm muốn 1 mình yên tĩnh!”
Tả Tâm Lam xoay người thi lễ, chậm rãi lui ra ngoài, trong mắt hiện lên 1 tia sáng nhạt
Tiếu Vân Thiên híp hai mắt, trong điện yên tĩnh đến đáng sợ, Tiếu Vân Thiên tựa vào trên long ỷ, hai phượng mâu [mắt phượng] hẹp dài thâm thúy của hắn không mang chút cảm tình, lại đang lưu chuyển trăm mị ngàn kiều [ý là mị hoặc], đôi mắt trong veo giống như viên lưu ly đẹp nhất thế gian, làm cho người ta chỉ cần liếc mắt 1 cái sẽ không ngừng trầm luân trong đó, ai nhìn vào đều quên hô hấp, đôi bạc thần [môi mỏng] hút hồn, vô luận người nào nhìn từ góc độ này, khuôn mặt này, đều đẹp đến mức làm cho người ta tuyệt vọng, nhưng thoạt nhìn cũng đầy vẻ vô tình
“Bẩm Hoàng Thượng, Tần Nghiệp đã trở lại!”
“Triệu kiến!”
“Dạ!”
Năm ngày sau, Dương Châu.
Tiếu Vân Thiên đứng bên ngoài biệt viện của Sở Nghi Hiên “Là nơi này sao? Ngươi xác định công chúa ở trong đó?”
“Bẩm bệ hạ, đúng vậy!” Tần Nghiệp như thế nào dám nói dối
Trong nội phòng, Thiên Tình nửa nằm trên chiếc giường bằng ngà voi, sa mạn [ý là cái màn treo trước giường] không che giấu được vẻ ngưng trọng trên gương mặt tái nhợt của nàng, đã 5 ngày, đã vào biệt viện này 5 ngày rồi, Sở Nghi Hiên bề bộn nhiều việc, nàng mỗi ngày đều ở đây an thai, nghỉ ngơi cũng không tồi, chỉ là có chút nhàm chán, 1 chút tin tức hoàng huynh cũng không có, hẳn nhất định rất thương tâm! Nàng không vào cung cầu xin hắn mà lựa chọn 1 mình trốn tránh, không biết hắn sẽ thế nào
Ngoài viện cảnh sắc hữu tình, 4 phía sân là những hòn núi giả điêu khắc tinh tế, làm cho biệt viện này có vẻ độc đáo mà nhã nhặn
Đêm buông xuống, bóng cây che phủ, 1 bóng đen thả người lướt qua tường, tiến vào trong sân của Thiên Tình, 1 đường khinh công hướng vào phòng ngủ đi đến
Cửa sổ” chi nha” một tiếng bị đẩy ra, bóng đen phi thân vào, Thiên Tình nghe thấy động tĩnh, liền ngồi dậy, cảnh giác nói “Người nào?”
Người vừa tới 1 thân hắc y, tháo chiếc khăn đen che mặt xuống, lộ ra 1 khuôn mặt tuấn mĩ kinh tâm động phách, thấp giọng nói “Thiên Tình, đừng sợ, là ta!”
Thiên Tình cả người giật mình, giọng nói này, có hóa thành tro bụi nàng cũng nhận ra được. Không hỏi cất giọng nói “Hoàng huynh?”
Tiếu Vân Thiên bay nhanh đến bên giường, khoảng cách bọn họ quá gần, Thiên Tình nghĩ hắn sẽ đứng yên đó, nào ngờ hắn đột nhiên dùng hết khí lực ôm chặt nàng. Hơi thở quen thuộc trong nháy mắt vây quanh nàng, khí lực toàn thân như bị rút hết, nàng yếu ớt ngập ngừng “ Hoàng, hoàng huynh……”
“Thiên Tình, hoành huynh sai rồi!” Tiếu Vân Thiên thống khổ nỉ non, nhìn thấy nàng gầy yếu chỉ còn lại 1 khuôn mặt nhỏ nhắn, trong lòng hắn đau đớn vô cùng
“Hoàng huynh, sao huynh lại đến đây?” Thiên Tình không ngờ hắn sẽ đích thân đến
“Ta tới đón muội hồi cung, hoàng huynh sẽ không để muội chịu khổ nữa, theo ta trở về đi!” Tiếu Vân Thiên dùng sức ôm chặt nàng, như 1 bảo vật quý giá, tiếng nói uyển chuyển bên tai nàng “Thiên Tình, hồi cung đi, gả cho hoàng huynh, hoàng huynh uội làm hoàng hậu!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]