Bạch Mai Nhân cùng đại phu đồng thời chấn động, không thể tin mà nhìn vẻ mặt kiên định của Thiên Tình.
Thiên Tình cắn cắn môi, thằng thắn nói, giờ phút này nàng cũng thực bối rối, nhưng là nhớ tới đứa nhỏ trong bụng lại cảm thấy thêm vài phần dũng khí.
Bạch Mai Nhân cẩn thận nhìn kĩ vào mắt Thiên Tình, nhỏ giọng hỏi: “ Công chúa, ngươi đã nghĩ kĩ chưa?”
“ Ta nguyên lại luôn cố kị rất nhiều chuyện. Lo lắng Vương gia cùng Hoàng Thượng sẽ vì ta mà sinh ra nhiều hiểu lầm, xung đột, hiện tại xem ra là ta lo lắng quá nhiều. Hoàng huynh hại Vương gia thê li tử tán, vương gia có thể ẩn nhẫn không phát; Vương gia đối đãi ta như thế Hoàng huynh cũng không nói nửa lời. Ta nghĩ, bọn họ nhất định có một ước định nào đó chế định nhau, hoặc là giờ phút này thực lực của bọn hắn đều không có thể đánh bại đối phương. Điều này làm ta thực vui vẻ. Ít nhất ta cũng không phải như mình tưởng tượng trọng yếu như vậy, cho nên ta phải bỏ trốn!”
Chân tướng đột nhiên mở ra làm cho nàng trở nên bình tĩnh mà thanh tỉnh: “ Ta nghĩ ta rời đi cũng không làm ối quan hệ của bọn họ trở nên gay gắt, cho nên ta muốn đi.”
Đại phu hơi trầm ngâm: “ Ở lại Vương phủ quả thật chỉ có con đường chết. Ngươi tính toán thế nào để có thể rời đi?”
Thiên Tình nhíu mi: “ Giả trang? Đây là phương pháp hay dùng nhất. Chính là, ta lo cho Liên Nhi, nàng làm sao bây giờ?”
“ Không cần mạo hiểm như vậy. Để hôm nay ta trở về cùng Đình Nam thương lượng một phen. Chờ đến khi chúng ta có kế hoạch sẽ đến cùng ngươi thảo luận.”
“ Công chúa yên tâm. Chuyện của Liên Nhi ta sẽ giúp ngươi lo lắng chu toàn” Bạch Mai Nhân cam đoan nói.
Thiên Tình thản nhiên nói: “ Cũng tốt”
“ Có việc gì cần ta giúp cứ nói với ta một tiếng.” Trong mắt Bạch Mai Nhân mơ hồ có chút u sầu, “ Công chúa, ta sẽ tôn trọng quyết định của ngươi. Tuy ta với ngươi ở chung chưa lâu, nhưng Mai Nhân cảm thấy rất ít gặp được một ai tốt như công chúa”
Trong mắt Thiên Tình tràn đầy lo lắng, tận lực nở một nụ cười, nắm tay của nàng ta nói: “ Mai Nhân tỷ tỷ, ngươi không cần lo lắng như vậy. Người tốt nhất đĩnh sẽ được trời phù hộ. Ta nhất định sẽ thuận lợi rời đi Vương phủ! Về sau có cơ hội ta sẽ về thăm ngươi!”
Sau khi Bạch Mai Nhân và đại phu đã đi, Thiên Tình liền thu dọn lại một ít đồ đạc, là một con dao cùng một ít ngân lượng.
Không nghĩ tới ngay đêm đó đại phu lại mang một tiểu đồng đến xem bệnh cho nàng. Trong phòng, nàng cùng tiểu đồng thay đổi y phục nam nhi, đi theo hắn tránh ánh mắt của mọi người rời khỉ Mai Nguyệt điện.
Lễ thân vương phủ ban đêm như trước là tiếng người nói cười ồn ào, đèn nến sáng rực, thị nữ lui tới không ngừng, rất là náo nhiệt. Sợ là Duẫn Lâm vương phi lại kêu gánh hát đến biểu diễn. Nàng ta gần đây có vẻ thích nghe hát kịch.
Thiên Tình mặc một thân nam trang cũng không khiến cho người khác cảm thấy có điều bất thường. Dược đồng nhỏ nhắn, nàng lại sinh ra vốn thanh tú, thoạt nhìn thực giống nhau. Dần dần đi ra khỏi chủ điện náo nhiệt, bước vào một con đường nhỏ rất tối, không có người qua lại. Thiên Tình trong lòng có chút nghi ngờ, thấp giọng hỏi: “Đại phu, tại sao lại đi cấp bách như vậy? Ta cũng chưa chuẩn bị tốt, chẳng lẽ lại xảy ra việc gì ngoài ý muốn sao?”
Đại phu nhìn nàng, thấp giọng nói: “ Đình Nam nói, Mai Nhân biết ngươi mang thai thì nhất định Vương gia cũng biết. Cho nên ngươi nhất định phải đi trong đêm nay, hắn lo đêm dài lắm mộng.”
“ A!” Thiên Tình kinh hãi, “ Nàng ta là người của Vương gia?”
“ Cứ cho là như vậy đi!” Đại phu thản nhiên nói một câu.
Thiên Tình trầm mặc không nói, trong lòng lại có muôn vàn suy nghĩ.
Hai người bước nhanh đến dược phòng ở hậu viện Vương phủ. Gần đây, Duẫn Lâm vì chữa chứng vô sinh cho chính mình, cho nên dược phòng tùy thời đều phải cất chứa danh quý dược tài, dược phòng cũng trở nên rất có khí thế.
Một cỗ xe ngựa hào hoa dừng ngay trước cửa dược phòng, trên xe chính là Lạc Đình Nam. Hắn giống như bình thường mặc một thân y phục màu trắng, tóc dài được cột lại, ngồi ở dưới ánh trăng như một pho tượng thiên thần.
“ Đình Nam!”
Nàng vui mừng nhẹ giọng kêu. Lạc Đình Nam quay lại trông thấy nàng, ảm đạm cười, cúi xuống ôm lấy nàng lên xe ngựa.
Tâm Thiên Tình chợt căng thẳng, Cánh tay rắn chắc của nam nhân khiến nàng có chút bối rối, khuôn mặt gần sát ngực hắn làm cho hô hấp của nàng cũng trở nên dồn dập. Cho tới bây giờ nàng cũng chưa bao giờ nghĩ đến hắn sẽ có những động tác thân mật như vậy với nàng. “ Thiên Tình, đã lâu không thấy!”
“ Vâng! Đã lâu không thấy! Đình Nam cám ơn ngươi đã mạo hiểm vì ta!” Thời gian bọn họ nhận thức nhau cũng không ngắn, ngay lúc nàng tuyệt vọng hắn đã giúp đỡ nàng rất nhiều. Hắn là ân nhân của nàng.
Đại phu cũng lên xe ngựa, ngồi ở vị trí người đánh xe. Lạc Đình Nam mang theo nàng vào trong xe ngồi, buông mành xe xuống, xe ngựa đát đát rời đi. Vừa lên xe ngựa nàng nhanh chóng hướng Lạc Đình Nam xác nhận chuyện Bạch Mai Nhân: “ Đình Nam, ngươi nói Bạch Mai Nhân là người của Vương gia…..”
“ Nàng là người của Vương gia!” Lạc Đình Nam phủ thêm cho nàng một tấm áo choàng rộng thùng thình, “ May mắn đêm nay Vương gia vào cung dự yến tiệc, bằng không nàng cũng trốn không được.!”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]