Vài ngày kế tiếp, thân thể Thiên Tình khôi phục rất nhanh, mấy ngày này cũng không có thấy mặt Âu Dương Thanh Minh, nàng cảm thấy rất thoải mái, chính là Liên Nhi còn chưa biết sống chết ra sao, Thiên Tình không khỏi có chút lo lắng.
Cái lệnh bài kia đang để trong hộp của nàng, hắn muốn cưới thêm phi, muốn nàng chuẩn bị hôn lễ cho hắn, là nghĩ muốn nhục nhã nàng sao? Nghĩ đến nàng sẽ ghen, sẽ đau khổ sao? Nàng như vậy, sợ là rất khó thanh tịnh!
Thương thế đã không còn đáng ngại, Thiên Tình kêu Hề Hề đưa nàng đến trướng phòng, bố trí các đồ vật muốn mua, kiểm tra một lần, sau đó Thiên Tình nghĩ muốn trở về, lại gặp phải Y Lam. Y Lam nhìn thấy Thiên Tình, mân môi cười nói: “ Vương phi, thân thể ngươi khôi phục thực nhanh a!”
Thiên Tình cũng cười cười. “ Cám ơn Lam phu nhân! Thiên Tình còn có việc, đi trước”
Sau khi trở về, nàng ngồi một mình ở vườn hoa hưởng thụ ánh nắng mặt trời.
“ Vương phi, Vương gia chờ người ở thư phòng, nói người không đến, Liên Nhi sẽ chết” Những lời này nói ra, Thiên Tình tự nhiên biết là nàng bị uy hiếp, hơi hơi vuốt cằm noi: “ Ta biết”
Tên ác ma kia muốn làm gì? Khoảng cách trăm bước, Thiên Tình lại đi thập phần thong thả. Không thể phủ nhận, nàng có chút sợ hãi. Những chuyện phát sinh trong những ngày qua đã để lại bóng ma trong lòng nàng. Lướt qua dãy hành lang tràn ngập hoa mẫu đơn, rốt cục cũng đến cửa thư phòng.
“ Vương gia” Sau khi hít một hơi thật sâu, nàng nhẹ giọng gõ cửa.
Không có chút động tĩnh, nàng lại gọi thêm một tiếng. “ Vương gia”
Bốn phía vẫn lặng lẽ, không có tiếng vang. Thiên Tình lại hít một hơi thật sâu, hai tay dùng lực, đẩy cánh cửa gỗ được điêu khắc tỉ mỉ ra. Nghĩ đến ngày ấy là bị vũ nhục ngay tại chính căn phòng này, lòng nàng có chút kích động.
Ngoại gian của thư phòng không có ai, nàng nhạ nhàng đi vào bên trong, liền nhìn thấy trên giường nẳm một người. Nàng biết là Âu Dương Thanh Minh, nàng đến gần, đứng bên cạnh giường. Thấy hắn ngủ say, nàng do dự không biết có nên gọi hắn hay không.
Nàng thử gọi nhỏ: “ Vương gia”
“ Ồn ào cái gì” Quát một tiếng, người nằm trên giường mở đôi mắt tràn đầy lửa giận, thốt nhiên giận dữ vung tay.
“ Ba!” Một tiếng, vô duyên vô cớ tát nàng một cái tát!
Đối cái tát đột ngột này, Thiên Tình không kịp phòng bị, thân thể gầy yếu nháy mắt bay hướng đến vách tường.
“ Ngô….” Nàng cắn môi phát ra một tiếng kêu.
“ Đau thì cứ khóc, đừng ở trước mặt ta giả bộ đáng thương” Tuy thấy gương mặt trắng nõn của nàng in dấu bản tay rõ ràng, nhưng tâm của hắn vẫn cứng rắn, không có nửa phần thương tiếc.
“….” Nàng nâng tay che mặt, trầm mặc không nói.
“ Tiện nhân” Hắn vẫn nằm không có đứng dậy, khóe miệng nhếch lên, lạnh lùng nói, “ Ta gọi ngươi đến là muốn nói cho ngươi biết, từ nay về sau, ngươi không còn là Vương phi, ngay cả làm phu nhân cũng không được, ngươi chính là nô tài của bổn vương! Nô lệ chỉ của một mình bổn vương ta! Là nô lệ ấm giường!
Nàng cắn môi không nói, chỉ nhẹ nhàng gật đầu. Hắn nói cái gì thì cứ như thế ấy đi, ở trước mặt hắn mà nói chuyện nàng căn bản không có đường sống.
“ Bổn vương đang nói chuyện cùng ngươi, ai cho ngươi giả vờ câm điếc?” Hắn bắt bẻ nàng.
“ Ta biết!” Nàng cúi thấp đầu, không dám cũng không muốn nhìn hắn. “ Nô tì sẽ giúp Vương gia chuẩn bị tốt hôn lễ! Cám ơn vương gia đã tín nhiệm Thiên Tình, hôn lễ của người Thiên Tình sẽ tẫn tâm hết sức!”
Hắn híp mắt lại, đánh giá nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không có nửa điểm phấn son, đầy đặn đáng yêu, đáng tiếc bề ngoài xinh đẹp như vậy lại có nội tâm ác độc. “ Được! Tốt lắm”
Nàng cư nhiên không phản kháng, thoạt nhìn nàng thực bình tĩnh, nàng bị tước đoạt vị trí Vương phi, còn bình tĩnh như vậy? Âu Dương Thanh Minh không khỏi nheo lại hai mắt, trong mắt hiện lên một mạt ánh sáng nhàn nhạt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]