" Giọt nước mắt đọng lại nơi khoé mi Ánh chiều buông xuống trong vô vọng
Cô một mình lặng bước nơi góc phố
Bỏ mặc lại anh làm bạn với cô đơn..."
_______ Kun ________
Tiếng còi xe inh ỏi, mang theo một linh hồn trong trắng...
____ Kun ra đi______
- Bác sĩ... Bác sĩ cô ấy sao rồi? _ Ran hỏi
- Chúng tôi xin lỗi. Tiểu thư đã mất qua nhiều máu. Chúng tôi đã cố hết sức rồi nhưng...._ Bác sĩ ôn tồn.
- Vậy ý ông là sao? Kun nó..... Ahuhu. Tại sao? Tại sao cơ chứ? Hôm qua nó vẫn còn vui cười cùng tôi mà? Sáng nay... Nó mới ở trên lớp vui cười với tôi mà... Tại sao??? Tại sao...< Mun gào khóc > - Mun, Bình tĩnh đi em, chúng ta phải thật bình tĩnh....< Hyo an ủi >
Không gian bỗng im ắng lại, chỉ còn nghe thấy tiếng thú thít của Mun.
Mary như người mất hồn... Gương mặt cô trắng bệch, trên môi cô nở một nụ cười... Nụ cười đau xót,.....
" Kun à... Tôi xin lỗi, xin lỗi bà nhiều lắm, là do tôi ko tốt, đã không bảo vệ tốt cho bà... Bà đi rồi, bỏ rơi tôi rồi. Tôi biết sống sao đây? Bà đã hứa ra sao? Bà định thất Hứa với tôi sao? Hết rồi. Hết thật rồi sao? Giờ đây... Tôi biết sống ra sao đây? Kế hoạch chúng ta... Chả có lẽ phải dừng lại đây hay sao? Kun à. Tôi thật sự rất thất vọng... Về bà..."
Giọt nước mắt, cuối cùng cũng không tài nào ngăn lại được. Như bung tỏa, nó không ngừng rơi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-thien-than-la-ac-quy/2087346/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.