Nhật Linh tỉnh lại trong bệnh viện. Mở mắt ra là cái màu trắng đến lóa mắt và cái mùi thuốc sát trùng nồng đượm sộc thẳng vào mũi. Cô yếu ớt mở mắt ra, cố gắng nhìn quanh phòng. Trên đầu giường, một bình nước truyền dịch đang nhỏ từng giọt chậm dãi. Nước như thể tràn qua mạch máu, làm cô có thể cảm nhận rõ rệt cảm giác lành lạnh ở trong cánh tay.
- Em tỉnh rồi à?
Một giọng nói ấm áp vang lên. Hoàng đẩy cửa bước vào, vội vàng đến bên giường và ngồi xuống. Anh xót xa nhìn cô em gái nhỏ đang ngày càng gầy và xanh xao hơn. Nhìn cô xem, yếu ớt mỏng manh như thể là một bong bóng nhỏ vậy, nếu không cẩn thận có thể vỡ bất cứ lúc nào.
- Mẹ… đâu anh?... Mẹ sao… rồi? Em… muốn… - Nhật Linh nói không rõ tiếng, khó khăn lắm mới nói trọn vẹn được câu.
Hoàng ngăn cô lại, không cho cô nói nữa. Anh bặm môi, quyết định nói sự thật. Khoảng khắc khi anh biết mọi việc, anh đã bàng hoàng đến mức nào. Nhưng là con trai trưởng trong nhà, anh biết, và anh hiểu, mình phải là người mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Việc ở nhà bố anh lo liệu, anh vào viện chăm sóc Linh. Anh đã nghĩ biết bao lâu, có nên nói cho cô không? Hay nên giả vờ rằng đó chỉ là một giấc mơ. Nhưng, cuối cùng, anh vẫn chọn sẽ nói cho cô hết. Anh biết, với tính cách của Nhật Linh, khi cô nhận ra mình đã bị dối, chắc chắn cô sẽ còn tự thu mình, tự dày vò
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-thien-than-khoc/2723458/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.