Chương trước
Chương sau
Chu Bằng cắn răng một cái, dập đầu ba cái trên mặt đất, nói:“Mạt tướng nhất định sẽ vì vương gia và vương phi xung phong đi đầu, chết không hối tiếc! Mạt tướng đi chuẩn bị trước, tùy thời đợi mệnh lệnh!” Sau đó đứng dậy rời đi.

Hiên Viên Triệt đi tới giúp đỡ Thiển Thiển đứng lên, quan tâm nói:“Cho dù không thể thuyết phục hắn, ngươi cũng đâu cần phải làm như vậy chứ?”

Thiển Thiển nhìn bóng lưng Chu Bằng rời đi, cười nói:“Vương gia không phát hiện sao? Chu Bằng là một người nhân tài hiếm thấy! Nếu vừa rồi chúng ta yêu cầu hắn hắn liền đáp ứng, vì hắn sợ hãi quyền thế của vương gia nên đồng ý ngay, ta mới cảm thấy người này không thể sử dụng đâu.”

Hiên Viên Triệt cũng cười nói:“Hắn vừa có dũng vừa có mưu, lại làm người chính trực có nguyên tắc, một khi đã quyết định nguyện trung thành cho ai thì sẽ không dễ dàng thay đổi, phái người xâm nhập doanh trại của địch, cần chính là người như vậy.”

Thiển Thiển ôn nhu nhìn Hiên Viên Triệt nói:“Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, cho nên, muốn lấy được trung thành của hắn, thì nhất định phải dùng trung thành đi đổi!”

Hiên Viên Triệt ngửa đầu cười,“Trung thành? Cho tới bây giờ chỉ có thuộc hạ mới phải trung thành, thân phận của ngươi cao quý, làm sao có thể tự hạ thấp địa vị của mình như vậy? Lần sau không cần làm như vậy, ta sẽ thật đau lòng.”

Thiển Thiển cũng lười tranh luận quan điểm người người bình đẳng cùng với Hiên Viên Triệt, nên liền khom người xuống, nhu thuận nói:“Dạ, thiếp thân tuân mệnh là được.”

Hiên Viên Triệt ôn nhu vuốt ve khuôn mặt đang thẹn thùng của Thiển Thiển, nói:“ Thiển Thiển thật xinh đẹp, mặc dù không có trang điểm, nhưng vẫn chói lọi.”

“Không yêu trang sức xinh đẹp, trượng phu ở nơi nào, ta sẽ ở nơi đó!”

Thiển Thiển ôm chặt lấy Hiên Viên Triệt, tách biệt hơn mười ngày, thế nhưng lại giống như là cách một thế kỷ, từ nay về sau mỗi phút mỗi giây, đều sẽ hạnh phúc, nhưng nàng cũng sợ hãi sẽ mất đi.

Chu Bằng đi về doanh trướng của chính mình, múc một gáo nước, đổ từ đầu xuống chân. Xưa nay người phân cấp bậc, cho tới bây giờ cũng không có đạo lý người tôn quý quy xuống trước kẻ ti tiện.

Nội tâm Chu Bằng cuồng nhiệt, đem quân trang trên người cởi ra, thay một bộ y phục bình thường vào, thu thập xong đồ dùng, hắn cưỡi một con ngựa, hướng vào trong thành Cát Tháp Lý chạy như bay--

Ba ngày sau, đại quân Đông Nghi tiếp cận bên ngoài Đô Thành Cát Tháp Lý, hai phe giằng co.

Thiển Thiển ở giữa đại doanh trại, thăm dò thực lực của quân ta, và cùng Hiên Viên Triệt thương thảo kế sách nghênh địch.

Thắng lợi là nhất định, bởi vì Cát Tháp Lý thiếu binh thiếu tướng, lương thảo lại càng thêm cung ứng không đủ, dân chúng trong thành đã bắt đầu thấp thỏm lo âu.

Thương thảo làm thế nào để giảm tổn thất của quân mình xuống mức thấp thấp nhất, đối với dân chúng vô tội của Cát Tháp Lý làm thế nào để có thể giảm thương tổn đến mức nhẹ nhất.

Hiên Viên Triệt cau mày, lúc Thiển Thiển bưng chén nước trà đến, thấy vẻ mặt của Hiên Viên Triệt, nàng chỉ biết hắn lại gặp chuyện phiền lòng.

Thiển Thiển buông khay trong tay xuống, cười bưng ly trà lên đưa cho Hiên Viên Triệt,“Có chuyện gì mà mặt ủ mày chau như vậy, không phải chúng ta chắc chắn sẽ thắng sao? Có phải Chu Bằng bên kia truyền tin tức đi qua không?”

Hiên Viên Triệt gật gật đầu, lấy cuốn da dê tự đưa cho Thiển Thiển.

Đây là biện pháp Chu Bằng nghĩ ra, đem tờ giấy này khâu vào trên bụng của con dê mới có thể lừa gạt binh lính thủ thành Cát Tháp Lý đưa đến trong tay Hiên Viên Triệt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.