Chương trước
Chương sau
Thời điểm đánh giặc đều mang theo người nhà, nam nữ già trẻ cùng nhau trợ trận, tất nhiên mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, nhưng cũng sẽ có chỗ hại rất lớn.”

Hiên Viên Triệt nghĩ nghĩ, nói:“Ngươi nói là lão nhân, phụ nhân và hài tử?”

Thiển Thiển gật đầu, cười nói:“Đúng, khi chiến sự đối với bọn họ có lợi, những người này sẽ ở phía sau hậu cần cho quân đội, nga, dựa theo thuật ngữ chuyên nghiệp của các ngươi thì chính là tiếp tế lương thảo linh tinh gì đó. Nhưng một khi thế cục đối với bọn họ không có lợi, những người không thể đánh giặc này sẽ gào to, một truyền mười mười truyền trăm, như vậy chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến khí thế của toàn quân, cứ như vậy, đối chúng ta có lợi rất lớn!!”

Hiên Viên Triệt nghĩ một chút, sau đó dùng sức tiêu hóa những danh từ mới mẻ mà trong lúc vô ý Thiển Thiển nói ra, dù cho với Thiển Thiển mà nói thì nó đã không tính là mới mẻ.

Hắn gật đầu, nói:“ừ, kế sách này rất tốt, nhưng chúng ta cũng không hiểu biết bọn họ, có lẽ bọn họ cũng không có yếu ớt như chúng ta tưởng tượng, ngươi xem, đại quân của chúng ta đã tiếp cận, nhưng bọn họ cũng không có một tia hoảng loạn, ngược lại tâm lại càng vững như sắt, vạn nhất phương pháp này không có tác dụng, ngược lại sẽ đả thảo kinh xà, như vậy phải làm thế nào cho phải đây?”

Thiển Thiển tràn đầy lòng tin nói,“Cho nên, đối với chuyện này chúng ta cần phải diễn một vở kịch, chúng ta sẽ trong ứng ngoại hợp, khiến bọn họ luống cuống tay chân.”

Hiên Viên Triệt nhìn Thiển Thiển, mỉm cười đem nàng ôm vào trong lòng,“Thiển Thiển, ta có thể có được nàng, thật sự là do ta may mắn, thật hy vọng ta có thể vĩnh viễn thủ ở bên cạnh nàng.”

Thiển Thiển say mê ở trong lời nói của Hiên Viên Triệt, thì thào nói:“Triệt, ta sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh chàng.”

Đến ngày thứ hai, Hiên Viên Triệt triệu tập một võ sĩ, bọn họ đã hoá trang thành một người dân bình thường không có chút nào thu hút. Hiên Viên Triệt ngồi ở trên da hổ lạnh lùng nói:“Các ngươi đều là tử sĩ được cẩn thận lựa chọn ra, các ngươi có biết chính mình sẽ phải chết không?”

Chúng tử sĩ thấp giọng nhất tề trả lời:“Bảo vệ quốc gia, nghe lệnh vương gia, nguyện trung thành với Đông Nghi!!”

Thấp giọng là vì muốn người không liên quan nghe được, trong quân đội, mọi bí mật đều rất khó giữ nếu như có quá nhiều người biết, sẽ khó tránh khỏi gian tế lẫn vào trong quân đội cũng sẽ biết, Hiên Viên Triệt là một người có tâm tư vô cùng tỉ mỉ, trước sau không thay đổi --

Hiên Viên Triệt đứng lên, đi tới trước mặt các vị tử sĩ, nâng từng người từng người đứng dậy, đám người bon họ tinh thần phấn trấn, cùng một thân bách tính bình thường không có chút nào phù hợp, đây đều là bản sắc của quân nhân, nhưng khi ra khỏi doanh trướng này, bọn họ so với dân chúng bình thường còn muốn giống dân chúng bình thường hơn.

Hiên Viên Triệt hiền lành nói:“Các ngươi phải nhớ kỹ, sau khi trời tối, nghe thấy tín hiệu ngoài thánh, thì sẽ phải đem lời đồn truyền đi chung quanh, tạo ra phân tranh, cần phải để cho người dân tạo bên trong thành tạo thành giả tượng chúng ta đã công phá thành trì.”

Các võ sĩ ào ào xuất ra loan đao bên hông, cắt vào cổ tay chính mình, khiến máu chảy xuống đất, tỏ vẻ trung thành tận tâm còn có quyết tâm nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Thiển Thiển ở phía sau bình phong xem vô cùng lo lắng, trên cổ tay kia có rất nhiều mạch máu quan trọng, hơi không cẩn thận, mạng nhỏ liền xong, đây là tập tục xấu, hẳn là phải loại trừ, phương thức biểu đạt trung thành còn có rất nhiều loại khác!!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.