Khi trở về nước, việc đầu tiên Ánh Cẩm làm là đến thăm mộ anh trai. Cô nhìn bức ảnh của anh, hai hàng nước mắt không kìm được mà lại rơi, suốt 17 năm qua cô không hề đến thăm anh một lần.
- Anh à, em biết anh vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ em, làn trước là anh đúng không. Nếu lúc đó không phải do em bướng bỉnh đòi phải bỏ trốn thì anh đã không xảy ra chuyện gì.
Cô bắt đầu khóc thành tiếng, không thể ngừng lại được sự đau đớn này. Cô khóc đến không thể nói lên lời, cho đến khi Gia Linh bước đến và ôm cô vào lòng.
- Cậu đừng như vậy, anh Minh Phong sẽ buồn lắm. Anh ấy chắc sẽ không muốn thấy cậu khóc như này vì anh ấy đâu.
Ánh Cẩm không nói thêm gì mà chỉ ngục đầu vào vai Gia Linh khóc. Một lúc lâu sau cô mới bình tĩnh lại, buông Gia Linh ra rồi lặng lẽ quay người rời đi. Gia Linh đứng một mình ở đó, nhìn vào di ảnh của Minh Phong, cô cũng rơi nước mắt.
- Anh có trách em không?
Cô cứ nhìn như vậy một lúc rồi cũng nhẹ nhàng quay đi.
- ---------------------------------------------------------
Sau đó, ngày nào Ánh Cẩm cũng đến trước mộ anh, đứng đó mà khóc suốt hơn một tiếng rồi mới về, cho dù Gia Linh và Phong Đình khuyên thế nào cô cũng không nghe. Thời gian còn lại cô giam mình trong phòng, không ngừng tìm kiếm thông tin của người đeo mặt nạ. Bỗng nhiên cô nhận được một email, mở lên xem thì là hình ảnh Bạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-thien-nga-roi-nuoc-mat/3415000/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.