Chương trước
Chương sau
Thánh đường Milan.
Bốn phía thánh đường đều là bích hoạ cùng thánh tượng thời Trung cổ, phối hợp cùng dụng cụ cổ đồng trên thành đàn, không khí thần thánh, cổ điển ưu nhã.
Dưới thánh đường nghiêm trang này cử hành hôn lễ, khiến hôn lễ cũng trở nên thần thánh.
Dựa theo các trình tự của hôn lễ, cầu xin, đọc kinh văn, chúc phúc, thệ ước, trao đổi nhẫn cho nhau, tất cả đều tiến hành rất thuận lợi, Sophia vận áo cưới trắng tinh xinh đẹp động lòng người, Sandro phong lưu phóng khoáng, trong mắt người ở bên ngoài thì họ quả thực là một đôi bích nhân, giai ngẫu châu liên bích hợp do trời đất tạo nên.
“Hiện tại mời chú rể hôn cô dâu.” Mục sư nói.
Sophia ngượng ngùng nhắm lại hai mắt, lẳng lặng chờ đợi Sandro vén lên cái khăn che mặt của cô, in lên nụ hôn thần thánh này.
Sandro nhìn mục sư nhàn nhạt cười: “Tôi có thể không hôn cô ấy được không?”
Mục sư ngơ ngẩn một chút, ông chủ trì đã bao nhiêu hôn lễ rồi nhưng cho tới bây giờ chưa từng gặp qua tình cảnh như thế.
Sophia đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt mỹ lệ tràn đầy nghi hoặc cùng phẫn nộ.
Sandro nhún nhún vai: “OK rồi nhé, tất cả nghi thức đều hoàn thành rồi, tôi cũng cần phải trở về.”
Anh xoay người đi ra ngoài, lưu lại một đoàn người mắt chữ O mồm chữ A.
Sophia nắm chặt áo cưới, muốn đem khăn cưới xé nát.
Bầu trời vẫn dịu dàng mà xanh ngắt, mùa hè náo nhiệt đã trôi qua, ánh nắng xinh đẹp của tiết thu tràn về.
Nghiêm Liệt ngồi trên sân thượng, có vài cơn gió thổi qua người cậu, dịu dàng như cái vuốt ve của tình nhân, trong tay cậu cầm một ly thủy tinh trong suốt, dịch thể màu đỏ tươi cứ quấn quanh kẽ tay cậu không rời đi, lưu lại thứ ánh sáng kỳ dị.
Cậu vẫn luôn ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê, phân không rõ cái gì gọi là hiện thực, cái gì gọi là mộng cảnh.
Thời gian từ kẽ tay cậu chạy thoát, vô thanh vô tức.
Có người nhẹ vỗ vai cậu một cái, cậu giật mình quay đầu lại, thấy người hầu tất cung tất kính: “Thiếu gia, có người đến thăm ngài.”
Nghiêm Liệt nhíu nhíu mày, ngày hôm nay tất cả mọi người đều đi tham gia hôn lễ của Sandro rồi cơ mà? Còn có ai tới thăm cậu được chứ?
“Liệt yêu dấu, đã lâu không gặp rồi.” Giorgione cầm trong tay một bó hoa hồng đi lên sân thượng, mặt mang mỉm cười.
Nghiêm Liệt giật mình đứng lên, gã không đi tham dự hôn lễ của em gái sao?
Giorgione đem người hầu đuổi đi, trở tay đóng lại cửa sân thượng.
“Muốn hỏi tôi vì sao không tham gia hôn lễ của Sophia sao?” Giorgione đến gần cậu, cầm tay cậu tính đặt lên một cái hôn, Nghiêm Liệt rút trở lại, cậu ngượng ngùng mà cười, cũng không thèm để ý.
“Khi tên đàn ông kia cùng người khác kết hôn, cậu không thương tâm sao?”
Nghiêm Liệt mặt không đổi sắc mà nhìn gã, không biết gã rốt cuộc có ý đồ gì.
“Liệt yêu dấu, lẽ nào em vẫn không nhìn ra tôi vẫn yêu em sao? Em xinh đẹp tới thế, động nhân tới thế, đáng yêu tới thế mà lại rơi vào trong tay của kẻ chẳng biết thương hoa tiếc ngọc như Sandro, chẳng phải là quá đáng thương rồi sao?” Giorgione nhướng cặp mày dài lên, “Liệt, theo tôi đi, tôi sẽ coi em như thượng đế mà tôn thờ.”
Nghiêm Liệt cười rộ lên, tươi cười trong veo như bầu trời phương xa.
Giorgione bị quyến rũ, cho rằng cậu đã động tâm liền khẩn cấp tiến lên trước, muốn ôm cậu hôn môi. Nghiêm Liệt lắc mình né tránh, gã lại tiến lên, gã không tin gã không chiếm được cậu trai bé nhỏ này!
Nghiêm Liệt trốn nhưng lại chẳng có chỗ nào có thể trốn, cậu bị nhốt ở trên lan can sân thượng, Giorgione phủ thân hôn cậu, cậu vung tay lên rồi lại bị gã bắt được.
“Em càng như vậy, tôi càng thích.” Giorgione tươi cười bắt đầu trở nên âm hiểm, sắc mặt Sở Khanh lộ ra.
Con mắt Nghiêm Liệt bắt đầu bốc hỏa.
Giorgione lấy tay chặn hai tay cậu lại, hạ thân ngăn lại giãy giụa của cậu, sau đó gã ngăn lại cái miệng của cậu, tùy ý quấy nhiễu, bỗng nhiên gã giật môi ra, khóe môi chảy ra một tia máu, gã giơ tay cho Nghiêm Liệt một tát: “Cậu đừng nên không biết tốt xấu!”
Nghiêm Liệt khinh thường mà cười.
Giorgione bỗng nhiên buông cậu ra, lui ra phía sau hai bước: “Cậu đừng tưởng rằng Sandro có bao nhiêu tài giỏi, chỉ cần hắn dám đắc tội nhà Giovanni một điểm thôi thì cũng đã chẳng hay ho gì. Cậu nên thức thời mà theo tôi, bằng không Sandro xong đời thì cậu cũng không có kết quả gì tốt đâu!”
Nghiêm Liệt phun một ngụm nước bọt vào gã.
Giorgione rút ra khăn tay chà lau, đột nhiên gã lại xông lên trước, lần này gã không hề khách khí, bắt đầu xé rách quần áo Nghiêm Liệt, Nghiêm Liệt giãy giụa trong mắt gã cũng chẳng qua là trẻ con làm nũng mà thôi.
Giữa lúc gã dương dương tự đắc, bỗng nhiên có một tiếng trầm đục vang lên, sau đó có một thứ gì đó xẹt qua tai hắn, cái lỗ tai bị bắn thủng một lỗ.
Gã thét chói tai, dùng tay che lấy tai phải của mình, giương mắt thấy Sandro đang ở trên bãi cỏ, trong tay cầm một khẩu súng, hướng gã rống giận: “Cút! Cút xuống cho tao!”
Giorgione cười nhạt, dùng một cánh tay khác ôm lấy Nghiêm Liệt, chỉ cần búp bê phương Đông này ở trên tay gã, gã không tin Sandro có thể làm gì mình!
Nhưng lỗ tai của gã quá đau đớn, lực đạo trên tay có chút yếu bớt, quay người lại, Nghiêm Liệt giãy khỏi khống chế của gã, xoay người nhảy lên lan can sân thượng, rồi cứ như vậy thẳng tắp nhảy xuống.
Đương nhiên, Sandro đứng phía dưới làm đệm lưng cho cậu. Moggi chạy lên sân thượng để tiếp ứng cũng phá được cánh cửa, đơn giản đem Giorgione chế phục.
Sandro cả người mềm nhũn, anh chậm rãi nâng mặt Nghiêm Liệt lên: “Cậu định hù chết tôi à?”
Nghiêm Liệt rất nghiêm túc mà nhìn chằm chằm anh, biểu tình nghiêm túc như đối mặt với thượng đế.
Hai người thẳng tắp mà nhìn nhau, đường nhìn dây dưa ràng buộc.
Nghiêm Liệt bỗng nhiên cười rộ lên, ba tháng qua, đây là lần đầu tiên cậu chủ động đưa tay ôm lấy Sandro.
Nghiêm Liệt quyết định không phản kháng Sandro nữa. Tất cả đều mặc kệ.
Trong cuộc đời, cậu chưa bao giờ thấy qua người đàn ông nào cuồng vọng ngạo mạn như Sandro, cậu biết, một ngày nào đó, Sandro sẽ vì cái loại cá tính này mà chịu đủ tội.
Nếu như cậu không tiến tới dạy anh biết hai chữ ‘Tôn trọng’ thì xem ra chỉ có số phận tàn khốc đến bên anh thôi.
Trương Ái Linh nói: Bởi vì hiểu rõ, cho nên từ bi.
Biểu tình Nghiêm Liệt nhu hòa xuống, cậu thậm chí bắt đầu thấy đáng thương cho người đàn ông này, cậu mang vạn phần thương tiếc mà ôm lấy anh, lần đầu tiên, trong ***g ngực của cậu tràn ngập ái tình say đắm, nhiều hơn cả Sandro.
“Búp bê của anh, tối nay sẽ là đêm tân hôn của chúng ta.” Sandro ôm cậu, thì thào tự nói, anh cắn lên vành tai Nghiêm Liệt: “Chết tiệt thật, sao tôi yêu em tới nông nỗi này.”
Nghiêm Liệt như đã bị ác ma dụ dỗ, toàn thân cảm thấy bủn rủn, chậm rãi mất đi sức mạnh cẩn trọng, bên tai cảm thấy nhiệt khí nhè nhẹ, là Sandro đang cắn lấy vành tai cậu.
Sandro nghiêng đầu, nhẹ nhàng đụng chạm đến đôi môi non mềm. Cảm giác thấy gương mặt mình nóng hồng lên, Nghiêm Liệt nhắm lại hai mắt.
Hai đôi môi lửa nóng in ***g vào chung một khối, đối với Sandro mà nói, tuy rằng bây giờ đã không hề cảm thấy mới mẻ nhưng bụng dưới vẫn có biến hóa rõ ràng, khiến cho anh cảm thụ được khát vọng của chính mình. Xoa lưng Nghiêm Liệt, nhẹ nhàng vuốt ve.
Lưng giống như bị một dòng điện chạy qua, Nghiêm Liệt cảm thấy toàn thân bủn rủn.
Đầu lưỡi Sandro vói vào, truy đuổi cái lưỡi vẫn luôn trốn tránh bên kia, Nghiêm Liệt lại nuốt lấy nước bọt Sandro đẩy tới. Thân thể bị xâm nhập nên hoảng hốt, cậu không tự chủ được mà ôm chặt lấy Sandro, sa vào trong hơi thở của người đàn ông này.
Sandro vươn tay vào dưới lớp quần ào, ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt thù dù đáng yêu, anh có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của ai đó một cách rõ ràng, tùy ý hưởng thụ xúc cảm tuyệt vời do làn da mịn màng đem lại.
Bị Sandro ôm chặt lấy, cảm thụ được hơi thở nam tính quen thuộc mà cường liệt kia, Nghiêm Liệt cảm thấy một trận lâng lâng.
Cậu khua hai tay muốn tìm một thứ gì đó để vịn vào, lại như vô thức mà cầm thấy thứ thẳng cứng của anh, loại này hành động càng thêm kích thích Sandro.
Tay phải ôm chặt phần eo Nghiêm Liệt, dùng đầu gối tách ra hai chân, tay trái để ở dưới, luồn sâu vào giữa hai bắp đùi. Ngón tay theo khe hở của cái quần lót tam giác luồn vào bên trong, nhẹ nhàng xoa nắn thứ dục vọng be bé. Như bị điện giật, Nghiêm Liệt toàn thân phát run. Cùng thân thể Sandro dây dưa đã không biết bao nhiêu lần nhưng chưa lần nào mãnh liệt như lần này.
Ngón tay anh rời khỏi dục vọng của cậu, trượt xuống động dưới, ngón giữa thong thả tiến nhập cúc hoa, ba tháng cấm dục khiến nơi đó trở nên chặt rít, cho dù là ngón tay cũng sẽ cảm thấy có chút đau đớn. Nhưng dưới ngón tay khiêu khích đầy kỹ xảo của Sandro, ngón tay chậm rãi ma sát gần mép viền rồi lại không ngừng kích thích dục vọng của cậu, rất nhanh, phân thân cậu liền chảy ra dịch thể trong suốt.
Dứt khoát kéo xuống mọi che đậy nơi hạ thân của cậu, hạ thể của Sandro thẳng cứng tiến nhập vào giữa hai chân Nghiêm Liệt, phân thân sắp nổ tung không thể kiềm chế nổi nữa, từ dưới đám lông tơ tìm được cửa động nhưng lại cứ cọ xát ngoài cửa động không chịu vào.
Cảm giác *** mỹ này khiến Nghiêm Liệt đỏ mặt nên cậu đành nhắm nghiền hai mắt, cả thân thể đều khẩn trương hơn. Sandro cắn răng một cái, hạ thân cố sức lao về phía trước, gặp được hoa huyệt, phân thân đột phá cản trở, thật sâu tiến nhập vào trong cơ thể Nghiêm Liệt.
Phân thân cứng rắn bị nhục bích nóng bỏng vây quanh khiến dục vọng càng thêm sung huyết bành trướng. Sandro kéo tay Nghiêm Liệt đặt xuống dưới, muốn cho cậu biết hai người hòa hợp tới mức nào rồi.
“Đã hoàn toàn tiến vào…” Sandro đắc ý như là người đi chinh phục đã chiến thắng, xoa thù du đã sớm cứng lên của cậu, anh dùng hàm răng khẽ cắn, chậm rãi khiêu khích *** của Nghiêm Liệt, thong thả rút ra phân thân, cúc huyệt chặt chẽ kết hợp như cũng bị hút ra.
Mặc dù có chút đau đớn, Nghiêm Liệt cũng bắt đầu dùng động tác cứng ngắc đón ý hùa theo trừu sáp của Sandro, từ dưới bụng truyền tới từng đợt sóng cuộn sung sướng, trong không khí tràn ngập mùi của đàn ông, khiến người ta cảm thấy mê loạn.
Sandro mãnh liệt cắn đôi môi Nghiêm Liệt, đầu lưỡi luồn vào miệng cậu. Cường liệt khiến Nghiêm Liệt tiến nhập vào trạng thái dần quên mất bản thân mình là ai, nhục bích sít sao quấn lấy phân thân, phấn khích do bị cúc huyệt bao chặt lấy khiến anh càng thêm tăng tốc tốc độ trừu sáp.
Nghiêm Liệt bám chặt hai tay lên lưng Sandro, ở trên cơ thể rắn chắc của anh cào ra một vết cào nhỏ. Thứ cứng rắn ở phía trước cuối cùng cũng tiết ra ít chất lỏng.
Tất cả đều cho cậu… Nghiêm Liệt nghe Hornung nói qua, sau khi từ Paris trở về Sandro cũng không hề chạm qua bất luận kẻ nào nữa, cậu vẫn cứ bán tín bán nghi, thế nhưng, hiện tại, cậu tin. Sandro từ trước tới nay tuyệt sẽ không phát tiết mãnh liệt cỡ này.
Nghiêm Liệt mang biểu tình phức tạp nhìn người đàn ông tựa lên ngực mình, trên mặt anh còn lưu lại ửng đỏ vì cao trào, người đàn ông đang chìm đắm trong vui vẻ và hạnh phúc tỏa ra một sự quyến rũ chưa từng có.
Sandro nhẹ nhàng cắn lên tai cậu, sau đó nhìn cậu, đôi mắt sáng lấp lánh.
Sỉ nhục lớn nhất với một người phụ nữ là gì? Sophia hẳn đã lĩnh hội được rồi.
Cô đem toàn bộ đồ đạc trong tân phòng xé rách nhưng nỗi tức giận trong lòng vẫn chẳng thể đánh tan.
Một năm trước, trong lúc bọn họ đính hôn, Sandro đã từng nói qua với cô, khi đó là khi bọn họ vừa ‘vui vẻ’ xong.
Sandro nói: “Làm vợ của tôi cũng chẳng sao, thế nhưng cô nên biết rằng, tôi yêu đàn ông.”
Cô biết, tuy rằng không bị báo chí truyền thông vạch trần nhưng chuyện đại công tử nhà Savoy thích con trai vẫn là bí mật không nói của giới thượng lưu bấy lâu nay.
“Với một người phụ nữ khát vọng tình yêu như cô thì tốt nhất đừng nên chọn tôi.” Sandro ngồi ở trên giường, lười biếng hút thuốc, bật lửa trong tay được tung tung hứng hứng, ngón tay kia lắc lắc trước mặt cô, môi nhếch lên nụ cười nhàn nhạt.
Ánh nắng chiều tàn, thân ảnh Sandro, toàn bộ đều như hòa tan trong ánh chiều đỏ lửa hôm ấy.
Có thể là do sức quyến rũ mê hoặc của anh, có thể là do nụ cười chìm trong ánh chiều của Sandro quá đặc biệt, trong lòng Sophia đột nhiên nảy lên một lòng tin vững chắc khó hiểu: Người đàn ông như vậy sao sẽ yêu đàn ông được chứ? Đại khái là do nhất thời bị mê hoặc thôi, anh ta cuối cùng cũng chỉ có thể là của mình!
Ngày đó, ánh nắng chiều rất đẹp. Sophia căn bản không đem lời Sandro nói bỏ vào trong lòng.
Mà cũng có lẽ, danh hiệu phu nhân Savoy quá rực rỡ chói lóa cho nên không một người phụ nữ nào không muốn giành lấy, cho dù Sandro xấu xí như kẻ coi tháp của nhà thờ Đức bà Paris thì sợ rằng sẽ vẫn có nhiều mỹ nữ xung phong gả cho anh.
Savoy là một danh tự như thế nào đây?
Savoy – Độc quyền về ô tô của Italia, kiến trúc cùng với trang phục, công nghiệp nhẹ cũng là khối tài sản lớn lao. Quang vinh của nó tiêu biểu cho giới quý tộc ưu nhã, là tiêu biểu của ba thành phố bá chủ là Torino, Florence, Milan, nó đại biểu cho vị trí cao cao tại thượng được người người kính ngưỡng.
Gia nghiệp của nhà Savoy đều đặt ở Torino, cho nên lão gia nhà Savoy đều ở Torino; phần lớn nữ quyến nhà Savoy đều là quý tộc Florence, cho nên mẹ của Sandro hầu như đều ở Florence. Mà người cha trời sinh tính háo sắc của Sandro lại lưu luyến Rome cùng Venice, trên cơ bản cũng chẳng hỏi chuyện trong gia tộc, chỉ chuyên tâm sa vào tầm hoa vấn liễu. Nếu như có hỏi tại sao gia tộc Savoy không suy tàn dưới tay người cha thế này, đại khái ở chỗ ông này tự mình hiểu lấy mình, sau khi ông nội không nắm quyền nữa thì Sandro cũng đủ mười bảy tuổi, người cha này đem hết thảy trách nhiệm đổ vào người con trai lớn của mình.
Sandro, một người từng bị mẹ của Fran nguyền rủa, đã từng chạy trốn tới Tây Tạng huyền bí, khi trở về, anh đã thành người cứu gia tộc Savoy, cố gắng xoay chuyển tình thế cùng ngăn cản nguy nan, năng lực của anh mọi người đều thấy trong mắt.
Cũng bởi vì thế, ngay cả lão gia cùng mẹ ruột của anh cũng kính nể anh đôi phần, đối với chuyện anh yêu thích đàn ông cũng là nhắm một mắt mở một mắt, miễn là không gây ra chuyện quá náo loạn thì liền thôi.
Sophia biết, Sandro tựa như quốc vương trong câu chuyện nghìn lẻ một đêm, không có một cậu trai nào ở bên anh được quá hai đêm.
Cho nên Sophia không lo lắng, cô nghĩ người đàn ông này chẳng qua chỉ là qua lại mây khói, làm khách qua đường vội vã, chỉ có cô mới vĩnh cửu ở bên anh.
Thế nhưng, cô tính vạn lần cũng chẳng tính tới chuyện sẽ gặp phải cậu trai Nghiêm Liệt. Một cậu trai phương Đông chẳng biết nói, lại còn không thể nghe đã làm thế nào để câu mất hồn của Sandro? Lại khiến anh ngay cả đêm tân hôn cũng không ở bên cạnh cô!
Cô hận! Hận cực kỳ!
Anh trai cô là kẻ ngu ngốc, ngay cả một Nghiêm Liệt yếu ớt cũng không đối phó được, sau này hẳn đừng nên trông mong gì gã nữa, cô sẽ tự mình đi tới. Cô chẳng hy vọng nhiều lắm, thế nhưng… ít nhất… Đêm tân hôn cũng nên cho cô một hồi ức đẹp đẽ, phải không? Thế nhưng người đàn ông cuồng vọng cao ngạo kia cư nhiên tuyệt tình tới nông nỗi này.
 
“Anh có phải người mà em đã mong ước ngay từ khi sinh ra? Có phải là người em đang tìm kiếm suốt cuộc đời này?”
Không biết từ lúc nào bắt đầu, Sandro thích hỏi Nghiêm Liệt như vậy.
Những lúc như thế, Nghiêm Liệt luôn luôn tươi cười e lệ, ánh mắt lấp lánh.
Như vậy, Sandro sẽ nhẹ nhàng vuốt mái tóc đen mềm xinh đẹp của cậu, sau đó nói cho cậu biết: Đúng vậy, tôi yêu người con trai này, người con trai có mái tóc đen mềm xinh đẹp, có đôi mắt tĩnh lặng như hồ thu và đôi tay ấm áp; Tôi thích làm tình trong bóng tối để rồi vươn tay xoa lên tấm thân như ngọc của em, thậm chí cảm giác được mạch máu đập từng nhịp dưới làn da trơn mịn kia, thích ánh mắt yên lặng nhưng lại như có thiên ngôn vạn ngữ ấy của em nhìn tôi, tại nơi đáy mắt kia, tôi nhìn thấy tôi chìm đắm trong ấy.
Một loại vui sướng, hạnh phúc cùng mê thất.
Ở sau khi Nghiêm Liệt tìm được đường sống trong chỗ chết, ý niệm trong đầu của anh càng ngày càng rõ ràng: mình đã động tình với cậu ấy mất rồi.
Cả ngày đều nghĩ về cậu, chẳng để nổi một việc gì trong lòng.
Suy nghĩ lặng im lại kịch liệt của Nghiêm Liệt cũng chậm rãi thấm vào tâm tư của anh, hiện tại phát giác có rất nhiều chuyện trước kia cho là kỳ cục giờ càng nghĩ càng buồn cười, loại trạng thái song song này cũng có chút đáng sợ, bởi vì chỉ có anh cải biến, Nghiêm Liệt lại vẫn là Nghiêm Liệt lúc ban đầu.
Tâm tính như vậy là điều Sandro chưa từng trải qua, nó mang tới mới mẻ cùng vui vẻ nhưng cũng mang đến cho anh một sự sợ hãi không dám thừa nhận, anh sợ mất, sợ mất cậu.
Sau khi tan tầm, không gặp Nghiêm Liệt thì Sandro liền hoảng sợ mà chạy đến phòng bếp, quả nhiên thấy cậu đang ở nơi này bận rộn, Nghiêm Liệt thật thú vị, rất ít tự mình xuống bếp nhưng nếu đã làm cơm thì sẽ có nhiều trò hay, ngày hôm nay không biết lại là cái gì.
Sandro đi vào phòng tắm một mình, mười mấy phút đồng hồ sau anh đóng lại vòi nước, vừa chà xát tóc vừa đi vào phòng ngủ tìm quần áo, mới vừa trở lại trong phòng thì đột nhiên cảm thấy trống trải, giống như bị thủy triều bao phủ khiến anh hít thở không thông. Anh ngửa mặt nằm xuống giường, cảm thấy có chút choáng váng. Nhắm mắt lại, phảng phất lại cảm thấy tươi cười ấm áp của Nghiêm Liệt, sợi tóc mềm mại lướt qua bờ môi của anh, áo sơmi toả ra mùi thơm ngát. Hỗn tạp tính dục cùng ái tình khiến anh cảm thấy tim mình cảm thụ được đau đớn bén nhọn mà dịu dàng.
Loại đa sầu đa cảm này không phải thuộc về Alessandro anh, anh tự nói với mình như vậy, sau đó xoay người xuống giường, đi tới phòng ăn chờ cơm, thật giống chú cún ngoan chờ chủ nhân uy cơm.
Cá tính Nghiêm Liệt ngoan cố, từ trong đồ ăn cậu nấu có thể biết được điều đó, cậu tuy rằng thích văn minh Tây Âu, cũng đối nó ôm ấp hứng thú thật lớn, nhưng lại lưu lại văn hóa truyền thống phương Đông ở những chuyện đặc biệt, cậu rất ít tự mình làm cơm cho Sandro cũng vì lý do này, dù sao anh cũng sinh ra và lớn lên ở Italia.
Sandro vô cùng thân thiết mà gọi cậu là ‘búp bê sứ’, một mặt là bởi vì khuôn mặt cậu tinh xảo, so với con gái Italia còn xinh đẹp hơn; mặt khác là bởi vì cậu tới từ Trung Quốc; một nguyên nhân cuối cùng chính là Nghiêm Liệt kiên trì giữ lấy truyền thống Trung Quốc. Khác với nam nữ phương Tây, cậu cũng có nhiệt tình của riêng cậu, nhưng chẳng phải cái nhiệt tình tới nồng cháy mà là an tĩnh và dịu dàng.
Là một người con trai đầy mâu thuẫn.
Cũng là ‘búp bê sứ’ mà Sandro yêu thương nhất.
Hôm nay là món ruột già xào, vàng xanh xen lẫn, thịt rau trộn đều.
Sandro rất có tự giác, cho nên trong khi Nghiêm Liệt chưa bày ra ‘con át chủ bài’ thì tự động ăn sạch cơm, cơm nước xong rồi mới có khí lực bàn tiếp.
Nghiêm Liệt thấy buồn cười, liền ở một bên nhìn anh lang thôn hổ yết.
Cuối cùng, Sandro buông cái gọi là đũa xuống, dùng khăn giấy lau miệng, hỏi: “Hôm nay lại có ý gì thế?”
Nghiêm Liệt lấy tay chỉ vào hạt cơm vương trên khóe miệng anh, sau đó viết lên bảng: “Đồ ăn hôm nay ngon không?”
“Cũng được.” Sandro nhíu nhíu mày, sau đó lại nói: “Hình như không ngon như trước đây đâu.”
Nghiêm Liệt mỉm cười: “Bông cúc cùng bông cải xanh đều là đồ ăn tốt cho sức khỏe, cũng rất dễ tìm và dễ làm. Vô luận là dùng bông cúc với ruột già hay bông cải xanh với ruột già thì hiệu quả đều tốt. Thế nhưng, không nên xào hai thứ này vào chung một món, tuy rằng vị cũng không khó ăn, màu sắc cũng lẫn lộn khó phân biệt, nói chung là món ăn hỏng bét.”
“Vậy sao em còn xào bông cải với bông cúc cùng nhau?”
“Qúa nhiều hoa sẽ làm món ăn không ngon, cho nên, món ăn này tên là ‘Hoa Hoa Tràng Tử’ [tâm địa gian giảo].”
Sandro khẽ nhéo cổ Nghiêm Liệt, Nghiêm Liệt cười né ra, làm ra tư thế xin khoan dung, anh lúc này mới thôi.
“Em không có ý định châm chọc anh đâu, em chỉ là nhắc nhở anh nên đi quan tâm Sophia nhiều một chút.” Lúc viết như thế, biểu tình Nghiêm Liệt rất nghiêm túc.
Biểu tình đùa giỡn của Sandro cũng dần dần biến mất, vì sao luôn luôn ở lúc anh tưởng đã hiểu được búp bê này thì cậu lại làm anh càng thêm kinh ngạc?
“Có ý gì? Em vốn không phải không thích anh lăng nhăng sao? Anh chuyên tâm rồi thì em lại muốn anh quay về đường cũ sao?” Sandro đương nhiên không vui.
“Cái này đâu giống.” Nghiêm Liệt lắc đầu, “Nếu như Sophia chỉ là một người phụ nữ mà anh trêu đùa trước đây thì em khẳng định sẽ mặc kệ, thế nhưng bây giờ cô ấy là vợ anh, anh ít nhiều cũng phải để cô ấy yên tâm vui vẻ.”
“Thế nào mới là yên tâm vui vẻ?” Sandro đem cậu kéo vào trong lòng ngực của mình, nhìn vào mắt cậu rồi hỏi, “Em nói cho anh biết đi, anh phải làm thế nào em mới vừa lòng?”
Cặp mắt đen láy của Nghiêm Liệt ảm đạm xuống: “Em chỉ là lo lắng…”
“Lo lắng cái gì?”
“Em đã quá hạnh phúc rồi, độc chiếm anh như thế sẽ bị trời phạt.”
Sandro cười ha hả: “Em là người của anh, không người nào dám động tới em đâu!”
Nghiêm Liệt nhìn anh, đôi mắt tĩnh lặng cứ thể lẳng lặng quan sát anh khiến anh bối rồi, anh nói: “Liệt, có phải em cảm thấy như bây giờ sẽ khiến em tủi thân không?”
Nghiêm Liệt lắc đầu, cậu cũng chẳng biết nên giải thích cho Sandro như thế nào nữa, trước đây mâu thuẫn giữa bọn họ không phải là vì anh có quá nhiều tình nhân mà là cái tư thái cuồng vọng chẳng coi ai ra gì của anh, cái khí thế cao cao tại thượng bao trùm lấy anh khiến cậu rất khó tiếp thu, cho nên mâu thuẫn giữa họ càng ngày càng nhiều thêm.
Hiện tại Sandro cũng an tĩnh rồi, bên người không còn ong bướm nhưng cậu vẫn lo lắng, bởi vì cậu hiểu, biểu hiện của Sandro chỉ là thu liễm chứ nội tâm vẫn cuồng dã như cũ. Cậu lo lắng… Bởi vì yêu, cho nên lo lắng.
Sandro ôm cậu, trong mắt là ôn nhu cùng đau tiếc: “Liệt, chỉ cần em không rời khỏi anh thì anh chẳng còn gì để lo lắng. Thế nhưng nếu như em muốn rời khỏi anh thì nỗi đau đớn này còn kinh khủng hơn sự nghiêm phạt từ Thượng Đế. Em có biết hay không, anh cũng không phải không muốn an ủi Sophia, nếu như có thể, anh cũng muốn làm tròn nghĩa vụ cơ bản nhất của người chồng, thế nhưng, Liệt, hiện tại anh đã chẳng thể ôm ai khác, em cho rằng anh chưa bao giờ từng thử qua sao? Mỗi lần ôm lấy bọn họ, trong đầu anh đều là hình ảnh của em khi rơi từ tháp Eiffel xuống, ham muốn *** của anh cũng vì thế vơi dần… Liệt, em giết anh rồi đấy, em giết cái tôi vốn có của anh, nếu như em không cần anh, vậy… anh xong đời rồi.” Lần đầu tiên, người đàn ông kiêu ngạo ương ngạnh rơi nước mắt. Uốn lượn, bất đắc dĩ, giống như một con thú tuyệt vọng trong sự giam cầm.
“Liệt, vì sao? Anh đâu muốn như thế, anh vốn chỉ nghĩ vui đùa một chút với em, thầm nghĩ vui đùa một chút mà thôi… Thế nhưng, anh xong rồi.”
Nghiêm Liệt ôm lại anh, đem đầu của mình dán tại ***g ngực của anh, tim của cậu cứ như đã rơi xuống chảo lửa địa ngục, cậu yêu người đàn ông này rất nhiều, yêu tới không đường thối lui.
Lẽ nào, Sandro hiện tại cũng là như thế sao?
Bọn họ bắt đầu thô bạo hôn môi đối phương, ở trong ái dục kịch liệt quên đi bản thân mình, thậm chí không nhớ rõ đã làm bao nhiêu lần, cuối cùng ở trong hoảng hốt chìm vào giấc ngủ.
Bạo vũ muốn tới Phong Mãn lâu, kỳ thực mỗi người đều mơ hồ cảm thấy được hơi nước nhè nhẹ.
Lúc Sandro đi làm nhận được một phong thư, khi mở ra, tay anh run rẩy, mi mắt cũng co giật mấy lần.
Đó là một xấp hình ảnh, chụp rất phiến tình cũng rất khiêu khích, biểu tình Nghiêm Liệt trông vô cùng sống động, diễm lệ bức người, ở dưới thân anh đổi thành các tư thế, tình sắc liêu nhân.
Dưới xấp ảnh này, chỉ có mấy chữ: Ngọc nát đá tan.
Sandro kinh ngạc mà nhìn, rất nhanh anh liền bấm số điện thoại của Sophia, hiển nhiên, đối phương đang đợi anh, “Cô rốt cuộc muốn làm cái gì?”
“Tôi chỉ muốn quyền lợi nên có của một người vợ.”
“Tôi cho cô quá nhiều rồi!” Sandro ngữ âm băng lãnh.
“Đấy không phải thứ tôi muốn!” Sophia bắt đầu có chút không khống chế được, “Tôi muốn tiền tài này làm cái gì? Anh nghĩ rằng tôi là cô bé lọ lem có hoàng cung ánh vàng rực rỡ để ở là cảm thấy hạnh phúc lắm rồi? Nói cho anh biết, những thứ anh hiện tại cho tôi, ở trong gia tộc Giovanni tôi sớm đã có rồi!”
Sandro cười rộ lên: “À? Vậy cô còn muốn cái gì?”
“Sandro, tôi muốn anh, tôi chỉ muốn anh!”
“Xin lỗi, tôi không phải tặng phẩm.” tiếng cười của Sandro bắt đầu lãnh liệt.
“Chúng ta là vợ chồng đấy!”
“Tôi đã sớm nói qua với cô rồi, tôi không yêu phụ nữ.”
“Anh quá tàn nhẫn rồi! Tôi đâu muốn quá nhiều, chỉ cần anh thỉnh thoảng nán lại chỗ tôi một chốc, không được sao? Sandro, từ lúc chúng ta kết hôn đến giờ, anh chưa từng chạm vào tôi.”
“Sau này cũng sẽ không đâu.” Sandro nhàn nhạt mà nói, “Nếu như cô cảm thấy cô đơn quá thì có thể tìm đàn ông tới ở cùng, cô có tiền lại xinh đẹp, loại đàn ông nào cô không tìm được chứ?”
“Sandro!” Sophia thét chói tai,  “Anh là đồ ma quỷ!”
“Cô hiện tại mới biết sao?” Sandro cười nhạt.
“Hình ảnh thì tôi đã cho anh xem, cuộn phim thì tôi đã giao cho rất nhiều người, Sandro, anh cũng không muốn sự tình đi tới thái quá đi?” Sophia nỗ lực dẹp loạn run rẩy trong lòng mình, làm phản kháng cuối cùng.
Trong vài phút, Sandro vẫn luôn trầm mặc.
Sophia cũng bắt đầu bình ổn xuống, cô nhếch môi cười, dù anh là ma quỷ thì chẳng phải cũng có nhược điểm đó sao?
Nhưng Sandro càng trầm mặc, cừu hận của Sophia đối Nghiêm Liệt liền càng sâu vài phần.
Cuối cùng, Sandro nói: “Được rồi, cô ở biệt thự chờ tôi, tôi lập tức đi qua, tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện.”
“0K.” Sophia cúp điện thoại, nhìn vào gương thấy dung nhan mình tiều tụy quá thì liền vội vội vàng vàng chạy ào vào phòng tắm, quần áo của cô đẹp nhất, hầu hạ của cô tuyệt nhất, cô không tin không chiếm được một chút trìu mến từ Sandro.
Nhưng khi cô ra mở cửa, cả người đều ngây ngốc. Sandro tới, còn mang theo hai người đàn ông áo đen, trong tay của bọn họ cầm V8, trong tay một người còn dắt theo con chó săn màu đen.
Con chó kia dường như đang động đực, nghe thấy được hơi thở giống cái thì liền xao động bất an, hướng cô gầm gừ.
Sophia tay chân băng lãnh.
Sandro sai người cởi hết quần áo của Sophia, cô sợ tới mức nói năng lắp bắp, khóc cầu: “Sandro, Sandro, anh muốn làm gì?”
Khi cô còn sót lại mỗi nội y, Sandro kêu người kia rời đi, nâng cằm Sophia lên, đôi mắt rực lên ánh hỏa như tới từ địa ngục: “Cuộn phim đâu?”
Nước mắt chảy đầm đìa, Sophia lấy ra dũng khí cuối cùng: “Tôi không đưa! Anh giỏi thì giết tôi đi!”
Sandro lạnh lùng cười: “Giết cô tôi còn sợ bẩn tay, xem ra cô thích bị hành hạ, vậy để con chó này phục vụ cô nhé, làm quà đáp lễ cho đống ảnh cùng đống phim mà cô trăm phương ngàn kế chụp được kia! Sophia, cô biết tôi hận nhất điều gì không?”
Sophia cả người run rẩy.
“Tôi cho cô biết, tôi hận nhất là người khác ngầm hãm hại tôi! Người như thế, cô có biết tôi sẽ đối phó bọn họ thế nào không? Tôi sẽ không giết, tôi sẽ để người đó thống khổ, khiến nó sống không bằng chết!”
“Sandro…” Sophia rốt cục lên tiếng khóc lớn lên, “Sandro, tôi chỉ là yêu anh mà thôi… Sao anh lại tàn nhẫn như thế?”
“Tàn nhẫn chính là cô.” Sandro cười nhạt, rời tay khỏi người cô, phủi phủi như đã chạm vào bụi bẩn, “Tôi sớm đã nói với cô, tôi không yêu phụ nữ, không nên cư xử như đứa ngu ngốc, như vậy tôi sẽ càng thêm khinh thường cô.”
“Sandro…” Sophia quỳ rạp trên mặt đất, khóc đến chết đi sống lại, “Tôi đã hiểu… Đã hiểu… Tôi sẽ hủy đám phim ảnh đó, tôi sẽ…”
Sandro xoay người bỏ đi: “Đó là tốt nhất, nếu như lại có lần sau, như vậy hình phạt sẽ không chỉ là hù dọa sơ sơ đâu.”
“Sandro! Tôi mang thai!”
Sandro đột nhiên ngừng bước, quay đầu lại nhìn Sophia.
“Đã bốn tháng rồi, tôi vốn muốn nói cho anh biết vào đêm tân hôn, cho anh một cái kinh hỉ.’’ Sophia ngẩng lên khuôn mặt loang lổ ánh nước, tan nát cõi lòng như muốn chết, nói, “Anh có thể không yêu tôi, lẽ nào cũng không yêu con của anh sao? Người con trai kia có thể cho anh một đứa con sao?”
Sandro bỗng nhiên cười rộ lên, một lần nữa đi trở lại, nâng mặt của Sophia: “Vậy là cô càng có thêm một thứ để dỗ dành ông nội cùng mẹ tôi, hơn nữa lại là người sinh con của tôi, tôi sẽ tôn trọng cô.”
“Tôi không cần sự tôn trọng của anh, tôi muốn anh…” nước mắt của Sophia lần thứ hai chảy xuống.
“Đáng tiếc, tôi không cần cô, nếu cô muốn ly hôn thì đó là tốt nhất.” Sandro lắc đầu, lần thứ hai rời đi.
Sandro, Sandro, Sandro… Anh là ác ma! Ác ma!
Sophia quỳ rạp trên mặt đất, cắn nát môi dưới, cũng triệt để nát cõi lòng. Đối phó với một người đàn ông cứng không ăn mềm không ăn, cô còn có thể như thế nào?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.