Quán bar của Hornung nằm trong quảng trường Duomo.
Trên thực tế, nếu ai hiểu biết sơ sơ thì cũng biết đất ở đó đắt đỏ tới cỡ nào.
Gác xép trên quán bar rất rộng, tuy rằng nó chỉ có vẻn vẹn một phòng ngủ, một phòng tắm đầy đủ tiện nghi cùng một cái phòng bếp nho nhỏ.
Căn bếp vốn nho nhỏ sạch sẽ nhưng trống trải đến đáng thương, sau khi Nghiêm Liệt vào ở thì căn bếp mới ấm áp trở lại, trên giá sát tường để mấy lọ gia vị, trong bếp có đủ mọi thứ cần thiết, rực rỡ muôn màu, đến nỗi Hornung ngày ngày ‘đóng cọc’ ở đây chẳng thèm đi, bởi vì y muốn ăn món ngon mỹ vị Nghiêm Liệt làm.
Còn một thực khách chăm chỉ hơn nữa đó là Fran.
Quan hệ của hắn với Monica lúc tốt lúc xấu, khi bị Monica đuổi ra ngoài, Fran sẽ chạy tới chỗ này ăn chực cơm không đi, ăn của cậu, uống của cậu, thậm chí còn muốn ở chung cùng cậu luôn. Có điều là, gác xép chỉ có một phòng ngủ một cái giường, Nghiêm Liệt lại không có thói quen ngủ chung với người khác, thật là khó xử, thế nhưng Fran cũng không quan tâm, hắn ngủ trên sofa cũng được. Một đêm lại một đêm, chẳng biết khi nào thì thành rất nhiều ngày.
Thậm chí, Fran đem mấy thứ dụng cụ vẽ tranh đơn giản của mình cầm đến luôn, khi hăng hái tới thì bắt đầu vẽ loạn, thường thường chỉ là bức họa về phụ nữ, xinh đẹp, cao ngạo, lạnh lùng, thanh lệ, dịu dàng, không có bức nào là không vẽ người đẹp. Fran có thể không có thiên phú làm họa sĩ nhưng lại có bản tính háo sắc của đám họa sĩ, phụ nữ trong mắt của hắn vĩnh viễn là biểu tượng của hội họa cùng cám dỗ.
Lúc đầu, Nghiêm Liệt chỉ là ngồi ở bên cạnh lẳng lặng mà nhìn, sau lại nhìn hắn như vậy, nhịn không được hỏi: “Anh thực sự muốn trở thành một hoạ sĩ như Raphael sao?”
Fran nhướng lông mày: “Chẳng lẽ không được sao?”
Nghiêm Liệt nhăn mặt: “Anh không cảm thấy nữ tính dưới ngòi bút của Raphael đều có một loại hào quang thánh mẫu sao, mà phụ nữ dưới ngòi bút của anh lại thật giống những cô gái trong chốn làng chơi?”
Fran một bộ dáng dấp muốn ói ra máu: “Tôi cũng rất muốn vẽ bức tranh thành thánh mẫu nha, thế nhưng…” Hắn chán chường ngồi trên sàn nhà, lấy ngón tay gãi gãi mái tóc vàng của mình: “Trời biết vì sao, bức tranh nào hoàn thành cũng thành cái dạng này, nữ tính trong cảm nhận của tôi aaaa…”
“Mỗi bức họa anh vẽ đều là vẽ bạn gái của anh, tuy rằng bạn gái khác nhau nhưng lại chung một dạng đề tài, anh không cảm thấy nó quá đơn điệu sao? Ái tình cũng không phải là thứ duy nhất trong sinh mệnh.” Nghiêm Liệt rất nghiêm túc mà nói.
Fran trả lời: “Nhưng nó cũng tốt nhất. Cuộc sống buồn chán như vậy, ngày qua ngày rất là khô khan, chỉ có ái tình mới có thể cho chúng ta tự do rong ruổi, khiến chúng ta biết cái gì gọi là rộng lớn. Bằng không của tôi sẽ thành một cái đầm lầy mất.”
“Không!” Nghiêm Liệt dứt khoát, “Thế giới rất lớn nhưng ái tình lại nhỏ hẹp.”
Fran nhìn cậu một hồi, suy nghĩ một chút mới nói: “Nếu như cậu cảm thấy ái tình nhỏ hẹp, đó là bởi vì cậu không hiểu nghệ thuật, cũng không hiểu ái tình. Xin lỗi, tôi phải vẽ tranh rồi.”
Tuy rằng biết rõ cái tên ‘nghệ thuật gia’ này tâm tư chẳng nhanh bằng miệng mồm nhưng Nghiêm Liệt vẫn có phần khó nuốt trôi cơn bực tức này, cậu kinh ngạc đứng trước cửa sổ hồi lâu, lòng bàn tay cũng trở lên lạnh lẽo.
Đúng vậy, cậu chưa bao giờ nếm thử ái tình, ở trong chặng đường hai mươi bốn năm của cậu, ngoại trừ ông ngoại thì chính là sách vở, còn có đất trời trong căn bếp nho nhỏ.
Cậu cho tới bây giờ chưa bao giờ từng khổ sở vì điều đó, vì sao ngày hôm nay chỉ vì một câu nói vô tâm vô tình của Fran lại khiến cho cậu đau tới tận xương tận tủy?
Ngày nào đó, Hornung tìm đến Fran, nói là có một công ty quảng cáo nào đó muốn mua một ít tranh phác thảo của Fran, tiền lương xa xỉ.
Fran nghe xong chỉ lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không có tâm tình ấy đâu.”
Hornung cười cười nói: “Cậu không cần tâm tình, cậu cần chính là tiền, là chuyện sống bằng tiền của mình chứ không phải dựa vào đàn bà, cậu đã có dự định rời khỏi gia tộc Savoy thì nên vì tương lai của mình mà suy nghĩ.”
Ánh mắt Fran vẫn luôn xa xăm, trong nháy mắt Nghiêm Liệt cho rằng hắn sẽ vỗ bàn nhảy dựng lên, nhưng mà hắn chỉ chậm rãi cúi đầu: “Tôi không vẽ tranh quảng cáo đâu, quảng cáo không tính là nghệ thuật…”
Hornung bật cười: “Fran, quảng cáo không tính là nghệ thuật, nhưng những bức tranh cậu vẽ ra có tính là nghệ thuật không?”
Fran chỉ lắc đầu.
Hornung tới gần: “Cậu ngẫm lại đi, vì sao mà đám phụ nữ lại rời khỏi cậu?”
Fran toàn thân run rẩy.
“Nếu như cậu có tiền, các cô ấy còn có thể rời đi sao?”
Đôi môi Fran run rẩy như là đang đứng trong hầm băng.
“Quảng cáo kiếm được rất nhiều tiền đấy, cậu cứ suy nghĩ cho rõ ràng đi, tôi đem văn kiện đặt lên bàn, ngày mai cậu trả lời cũng không sao.” Nói xong, Hornung đi ra ngoài.
Lúc Hornung sắp tới ngoài cửa, Fran gọi lại hắn, chần chờ hoảng hốt nhưng cũng quyết tuyệt: “Tôi nhận.”
Hornung từ trong túi lấy ra hai quyển sách cho hắn, một quyển [Kỹ Thuật Cơ Bản Trong Quảng Cáo], một quyển [Tiểu Sử Của Van Gogh], cố ý né qua ánh mắt Nghiêm Liệt mà nói với Fran, “Nếu như cậu nhất định muốn học được sự điên cuồng của các tác gia nghệ thuật thì phải học được nỗ lực cùng phấn đấu của bọn họ trước tiên. Còn có, việc này đều là Nghiêm Liệt xin tôi giúp cậu, sách cũng là cậu ấy muốn tôi mua, cậu phải biết quý trọng đấy.”
Hornung rời đi, Fran quay đầu nhìn Nghiêm Liệt, ở dưới ánh tàn dương của buổi chiều, cậu trai mảnh khảnh này thật giống một tinh linh, chỉ có một đôi mắt yếu ớt thoáng hiện ánh hào quang.
Cứ kinh ngạc mà nhìn như thế, Fran đột nhiên có chút tỉnh ngộ, phụ nữ như một loài hoa có độc, những ngày của quá khứ hắn thực sự đã đi lầm đường rồi sao?
Chưa từng có người quan tâm hắn như thế, cổ họng hắn nong nóng, nói không ra lời.
Nghiêm Liệt lại rất nhanh nắm nắm lại tay mình, là động tác khi hai người họ gặp mặt: Bạn bè.
Bạn bè…
Lần thứ hai nhìn thấy Sandro là ở sau một tháng khi Nghiêm Liệt tới ‘BB’.
Nghiêm Liệt đã có thể pha chế rượu một mình, cậu vốn đã giỏi giang việc bếp núc cho nên đối với loại chuyện pha chế rượu này cũng học rất nhanh, đồng thời pha chế rất khá. Điều này làm cho Hornung vốn đang lo lắng cậu làm không được có thể thở phào nhẹ nhõm, cũng làm cho y có lý do danh chính ngôn thuận lưu lại cậu.
Đêm đó, khi Nghiêm Liệt đang pha chế một ly rượu cocktail đặc biệt thì Sandro đi tới, anh mặc âu phục màu đen cùng áo sơ mi màu trắng, trắng đen đối lập kinh điển khiến anh lập tức trở thành trung tâm quyến rũ trong quán.
Anh lười biếng mà đi tới quầy bar, cầm một chậu hoa trong tay đặt lên mặt quầy, nhìn quanh nơi này rồi lấy ra điếu xì gà cuối cùng trong hộp, bật lửa trong tay bật tách lên, anh lấy tay che gió, cúi đầu, châm lửa, từ trong đôi môi phun ra một làn khói lượn lờ mờ ảo, khi đó ánh lửa cũng chiếu vào mặt anh, nửa khuôn mặt dường như ấm áp hơn.
Đây là một quán bar ầm ĩ, trên đỉnh là một ngọn đèn phát ra ánh sáng tím, Sandro đứng ở nơi đó, cao to lạnh lùng, lúc anh hút thuốc, khói thuốc lượn lờ khiến khuôn mặt anh trở nên mơ hồ, đường cong sắc bén, nụ cười như có như không, có một chút quỷ dị.
Lúc đó, những người đang ở trong bar có một loại ảo giác, họ cảm thấy họ không phải đang đứng trong quán bar, mà là đứng ở trong một bộ phim điện ảnh, tỷ như [Bố Già]. Người đàn ông kia tựa như một phần tử mafia của Italia, đứng trong bóng tối ở thánh đường, yên lặng mà thưởng thức tiếng ca xa xôi, một loại bối cảnh thần bí mang màu sắc tôn giáo khiến không ai dám nhìn thẳng anh.
Nghiêm Liệt cũng ngây ngốc mà nhìn anh, nhìn hồi lâu bỗng nhiên phát giác mình còn có công việc phải làm, vội vàng cúi đầu pha chế rượu, cậu cúi đầu xuống thì lại bị một bàn tay nâng lên khiến cậu phải nhìn thẳng vào đôi mắt đen thâm trầm của anh: “Có khỏe không?”
Cậu gật đầu.
“Tôi không tốt lắm.” Sandro thở dài, “Trên thương trường tôi lừa anh gạt khiến tâm tình người ta phiền muộn, một tháng này tôi đi qua đi lại giữa các châu lục, mệt mỏi quá.”
Nghiêm Liệt lẳng lặng mà nghe, sau đó rót cho anh ly nước đá.
Sandro đem chậu hoa đẩy ra trước mặt cậu: “Tặng cho cậu đấy.”
Nghiêm Liệt kinh ngạc nhìn anh, rồi mỉm cười tỏ ý cảm ơn. Sandro thực sự thật kỳ quái, người khác tặng hoa đều là tặng hoa tươi, anh lại tặng một ‘bông hoa’ được trồng dưới đất, đóa hoa còn chưa nở, chỉ là một mầm cây xanh xanh nho nhỏ, không biết đóa hoa trong tương lai sẽ có dạng gì.
“Ngày đó ngay sau khi cậu rời đi, tôi đã rất tức giận.” Sandro nói.
Sắc mặt Nghiêm Liệt có chút trắng bệch, cậu lại nhịn không được dùng tay phải nắm chặt lấy vành tai của mình.
Sandro âm thầm cười, sau đó nói: “Cậu không phải đã nói chúng ta rất xa lạ sao? OK, ngày hôm nay chúng ta sẽ nói tới câu chuyện về cái sự xa lạ này.”
Nghiêm Liệt chớp mắt, làm tốt tư thế chăm chú lắng nghe.
“Tổ tiên loài người, Adam đã từng kể với thiên sứ Raphael về ký ức đầu tiên của mình như thế này: Khi tôi mới từ giấc ngủ say nồng tỉnh lại, mồ hôi chảy ròng, thân thể nằm trên hoa cỏ mềm mại… Tôi sao lại tới đây, và tới đây như thế nào? Loại nghi hoặc cùng sợ hãi khi tới một nơi xạ lạ mà mình không quen thuộc, vẫn được truyền thừa từ khi tổ tiên của chúng ta được sáng tạo ra, chúng ta hiện tại thì gọi loại cảm giác này là xa lạ.”
Động tác trong tay Nghiêm Liệt chậm lại, hiển nhiên, cậu bị lời Sandro nói hấp dẫn.
“Kỳ thực, ở trên thế giới này, không có cái gì gọi là xa lạ, nếu xạ lạ, thì phải nói tới cái bóng đã đi sát theo ta từ sinh đến chết. Lúc cất tiếng khóc chào đời là lúc trẻ con đi tới một hoàn cảnh hoàn toàn mới, ngoại trừ mất đi ấm áp và bảo vệ từ tử cung còn có thêm hoài nghi cùng sợ hãi, đó là xuất phát từ bản năng, bởi vì xa lạ lại bất lực, nên khi trẻ sơ sinh khóc, thứ rơi ra không chỉ là nước mắt mà còn truyền tới thanh âm bi thảm.”
“Chúng ta đều cho rằng quan hệ giữa con cái và cha mẹ là mối quan hệ thân mật nhất, nhưng khi chúng ta rời khỏi nhà thì mối quan hệ này lại mau chóng biến thành một loại xa lạ, hoặc là khi chúng ta có bạn bè thân thiết hoặc người yêu thì mối quan hệ con cái cha mẹ sẽ trở nên nhạt đi rất nhiều. Nhà triết học Sartre(1) của Pháp từng thở dài mà nói: Chúng ta đều chỉ là con riêng. Có thể, ông ấy nhất định cũng cảm thấy tình cảm cùng tinh thần của mình với cha mẹ đều rất xa lạ.”
“Tự cho là hiểu rõ bản thân nhất, kết quả phát hiện mình là xa lạ nhất, lúc ba tuổi hình dáng ra sao, ai nhớ rõ chăng? Ai mới có thể thực sự làm cho mình động tâm? Vốn cho rằng mình là kẻ xấu xí lại phát hiện người trong gương cũng có đôi nét đáng yêu, lúc nghĩ có thể tiếp thu thì lại khăng khăng cự tuyệt, mà khi chẳng tình nguyện thì lại vô thức đáp ứng. Hận rất nhiều, yêu rất nhiều, thế nhưng chẳng ai tìm cho mình một lý do giải thích cho chính bản thân rằng vì sao lại thế. Chính bản thân mình mới là xa lạ nhất.”
“Làm cho lòng người say mê nhất là khi mình cùng người là xa lạ nhất. Xa lạ như vậy rất thần bí khó lường, nói xa thì là, mỗi một người xa lạ đều đại biểu cho một cơ hội, ẩn tàng mọi loại khả năng.”
“Nghiêm Liệt, cậu không cảm thấy chẳng có từ nào ngọt ngào hơn từ ‘xa lạ’ này sao, càng thêm ưu thương, càng giống số mệnh sao? Đúng vậy, chúng ta xa lạ như vậy nên mới có chuyện để nói với nhau, mới có chuyện cần phải tỉ tê tâm tình, không phải sao? Cái nào cũ đều phải làm mới lại một lần nữa, chẳng phải xa lạ ấp ủ nên thân mật hay sao?”
‘Bốp bốp bốp!’ Phía sau truyền đến tiếng vỗ tay, Sandro xoay người, thấy Hornung mang bộ dạng lười biếng đi lại đây.
“Tôi đã nghĩ mấy ngày nay cậu mai danh ẩn tích làm cái chuyện gì, nguyên lai là đi nghiên cứu ‘người xa lạ’! Có điều nha, loại lý luận này của cậu thật mới mẻ quá đi, đủ để lừa gạt được Liệt của chúng tôi rồi, nhỉ?” Lúc Hornung nói chuyện, hắn cũng tiện tay đoạt đi điếu thuốc trong miệng Sandro rồi đặt lên miệng mình.
Nghiêm Liệt bị kinh ngạc đến ngây người, cậu si ngốc mà nhìn Sandro, mũi anh cao thẳng, có chút cảm giác bất tuân ngang bướng, nhưng nhìn nghiêng khuôn mặt anh như thế này lại thấy được đường cong lưu loát của cái mũi kéo dài từ trán, đầu mũi hơi nhếch lên, đó chẳng phải là đường cong hoàn mỹ chỉ có trong hoạt hình thiếu nữ thôi sao, có lẽ nào anh không chỉ có bề ngoài phong lưu phóng khoáng, mà còn có nội tâm thanh dật tiêu sái?
“Liệt, cầm một chai Wisky tới đây, rất khó có dịp Sandro quang lâm hàn xá — nhất định phải để anh ta không say không về.” Hornung nhìn Nghiêm Liệt, nhìn nhìn lại Sandro, không nhịn được âm thầm vì Nghiêm Liệt mướt mồ hôi, cậu nhóc này sẽ không vì một vài câu nói tùy tiện không bờ bến của tên kia mà tước vũ khí đầu hàng chứ?
Nghiêm Liệt cũng bình tĩnh lấy ra một chai Wisky, cầm lấy hai cái ly rồi rót đầy cả hai, cậu lập tức hướng Hornung làm một cái thủ ngữ, Hornung cười rộ lên: “Cậu còn thương tiếc anh ta à?”
Mặt Nghiêm Liệt có chút hồng, cậu liền xoay người đi, phục vụ những vị khách khác.
Sandro có chút không hài lòng, hỏi: “Cậu xem hiểu mấy cái động tác khoa chân múa tay của cậu ta sao?”
Hornung thở dài: “Ông bạn à, đó là ngôn ngữ của người câm điếc, cậu ấy khuyên cậu nên uống ít thôi, đối thân thể không tốt, sao lại có thể là khoa chân múa tay? Nếu như cậu thực sự quan tâm tới cậu ấy thì học thêm một chút có được không?”
Sandro lườm y một cái: “Tôi cũng không phải là người khi còn ở nước Mỹ.”
Hornung nhíu nhíu mày: “Tôi biết thừa cậu chẳng thật tâm, vậy cậu còn tốn tâm tư chơi đùa cậu bé ấy làm gì? Liệt không phải người có thể để cậu tùy ý vui đùa, tôi không nỡ.”
Sandro nhìn thẳng y, một bộ hồ nghi.
Hornung xấu hổ mà cười: “Làm gì mà nhìn tôi bằng ánh mắt như thế? Cậu nghĩ tôi giống cậu đấy à? Liệt là hạng người gì, cậu biết mà? Nếu như tôi không có chút thương tiếc nào cho nhân tài như cậu ấy thì đúng là lòng dạ sắt đá quá rồi.”
“Thời gian ngắn ngủi như thế mà cậu đã làm phản rồi.” Sandro lắc đầu, lập tức tới gần Hornung, “Có điều tôi cảnh cáo cậu, cậu ta là của tôi, cậu đừng mong động vào.”
“Uống rượu, uống rượu, ha ha ha…” Hornung giơ lên chén rượu, cười đến thần bí.
Uống mãi tới hừng đông, Sandro đã say đến ghé vào trên quầy bar, muốn động cũng không động được. Hornung cũng là xiêu đông xiêu tay, y lắc lắc cái chìa khóa trong tay: “Liệt, cậu trông quán nhé, tôi đưa Sandro về nhà.”
Nghiêm Liệt lo lắng mà nhìn y, Hornung nâng Sandro dậy, hai người nhất tề ngã xuống sàn nhà, Nghiêm Liệt kéo tay Hornung: “Đừng đưa về nữa, ở chỗ này nghỉ ngơi đi.”
Hornung tựa hồ có chút làm khó, nhìn nhìn Sandro đã say đến rối tinh rối mù: “Được rồi, cậu dìu anh ta lên lầu đi, tôi đến phòng làm việc ngủ là được rồi. Quán thì cứ giao cho bọn họ trông coi, còn cậu thì phải chăm sóc anh ta cho tốt nhé.”
Nghiêm Liệt gật đầu, gần như là nửa dìu nửa cõng Sandro, gian nan đi lên lầu.
Hornung đứng ở phía sau, khóe môi giơ lên: Sandro, một trận này thắng hay thua đều trông ở cậu đó!
Sandro nằm trên giường, phảng phất cảm thấy mình rơi vào một tấm nệm mềm mại, ngưa ngứa, ấm áp.
Anh mở mắt ra, chắc Nghiêm Liệt đã tới toilet lấy khăn ướt rồi nhỉ?
Giường của cậu thực sự rất ấm áp, thế nhưng cũng có nhiều thứ linh tinh, Sandro vươn người lên đầu giường, trên đó có mấy thứ đồ chơi nho nhỏ: búp bê Koala, ba lô nhỏ hình chó Snoopy.
Sandro kinh ngạc mà nhìn, không nghĩ tới Nghiêm Liệt còn thích mấy thứ này?!
Nghe được tiếng bước chân, Sandro cuống quýt nhắm mắt lại, nằm xuống.
Nghiêm Liệt cầm khăn mặt ấm áp đi tới, nhẹ nhàng lau mặt, cổ cùng với hai tay cho anh, sau đó, cậu lén lút ngồi ở bên giường, như có điều suy nghĩ mà quan sát người đàn ông trước mắt.
Vóc người anh không thể nghi ngờ là rất đẹp, tỷ lệ cân xứng, tứ chi thon dài, tuy rằng có hơi gầy thế nhưng thực sự là ưu mỹ. Ngũ quan của anh gần như hoàn mỹ không tì vết, mày kiếm đen đậm, lông mi dày, cái mũi cao thẳng ưu nhã và tôn quý như những vị quý tộc La Mã cổ đại, đôi môi dày mọng này, thật sự là sinh ra để hút hồn người khác… Chỉ là, người đàn ông có bộ lông rậm rạp quá — kết quả của hormone nam tính, trong mắt người phương Tây đó là đặc trưng của giới tính, mà trong Trung Y thì nói đó là ‘Máu nóng dương khí vượng’, có lẽ người phương Tây cũng không tính như thế là nhiều đi? Nghiêm Liệt lại cảm thấy phức tạp.
Có người nói người nào có hormone phân bố khắp người thì sẽ luôn luôn có dục vọng rất mạnh, vô luận là ***, quyền lực dục, chi phối dục hay tương tự như thế, cậu nhớ lại phương thức gặp gỡ trong lần đầu tiên rất chi là khó thoải mái của mình và anh, có lẽ người đàn ông này đã có thói quen mua thân của đám trai đẹp rồi đi?
Nghiêm Liệt si ngốc mà nhìn anh, anh rốt cuộc là hạng người gì? Cái lý luận về xa lạ của anh cho dù là đạo văn của người khác thì cũng đủ để chứng minh trình độ thưởng thức của anh rất cao.
Người xa lạ, là bởi vì xa lạ, cho nên Sandro mới cảm thấy có hứng thú với cậu sao?
Có thể, chờ cậu ở phía trước chính là bẫy rập, thế nhưng, người đàn ông tỏa ra sức quyến rũ chết người này đã nắm giữ được con tim của cậu rồi. Cậu biết, trong tim của cậu đã biến hóa kỳ diệu, cái loại biến hóa này quá kỳ diệu nên cậu chẳng thể miêu tả nó thành lời. Nhìn Sandro ngủ, trong lòng của cậu thấp thỏm bất an, cái cảm giác kỳ lạ nào đó cứ vô thanh mà tràn vào tim cậu, đem nó bao vây lấy, khiến trai tim đập bang bang.
Cậu nhẹ nhàng cầm mép chăn lên đắp cho Sandro, Sandro lại đột nhiên mở to mắt khiến cậu hoảng hốt không thôi, vừa định né ra thì lại bị tay Sandro ôm lấy: “Liệt, cậu còn muốn trốn tránh sao?”
Anh nhẹ nhàng mà cẩn thận ôm lấy thắt lưng Nghiêm Liệt, ngửi mùi hương trên tóc cậu.
Lần này Nghiêm Liệt không có giãy giụa, trước mắt tất cả đều là thân ảnh Sandro, thần tình Sandro, cậu lẳng lặng mà ngồi, vẫn không nhúc nhích, hình ảnh Sandro trong con ngươi trong vắt cứ lung lung lay lay. Cậu thích cảm giác mình cảm nhận được tiếng tim đập của Sandro khi anh tới gần, có thể cảm thụ được hơi thở của anh và cả mùi hương nhàn nhạt trên người anh nữa. Cậu cũng chẳng biết vì sao lại vậy, thật giống như bị ma nhập.
Bị cánh tay cường tráng này ôm chặt, cậu có thể cảm giác được tiếng tim đập mạnh của chính bản thân mình, cảm giác được lông mao toàn thân đều co rút lại, từng đợt cảm giác sợ run cứ như thủy triều mà dâng lên, khắc chế không được xúc động muốn thân cận.
Sandro rất tự nhiên mà đem cậu ôm ngồi lên bắp đùi mình, một tay ôm lấy eo cậu. Đôi môi của anh đặt lên vành tai Nghiêm Liệt, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên cái vành tai nhỏ xinh ấy. Tay kia cởi ra hai nút áo trước ngực Nghiêm Liệt, luồn hai ngón tay vào trong áo cậu, ở chỗ đầu nhũ vuốt ve, ngón tay thuần thục mà khiêu khích.
Nghiêm Liệt có phần thở dốc, người đàn ông này cũng không hề uống say, anh ta là muốn ‘ăn’ luôn cậu hay sao? Nếu như cứ tiếp tục như thế, cậu có thể thừa nhận kết quả ấy không?
Anh đột nhiên cắn vành tai cậu, đem cậu từ trong suy nghĩ kéo trở về.
“Tôi làm không tốt sao? Hồn vía của cậu sao lại bay đi nơi khác như thế cơ chứ. Đây đối với tôi thực sự là một loại vũ nhục.” Anh tận lực đè thấp tiếng nói, nhìn thẳng Nghiêm Liệt mà nói từng từ một.
Nghiêm Liệt vẫn mất hồn mất vía như cũ, cậu cho đến bây giờ vẫn không thể thấu hiểu tâm tư của mình, trong mơ hồ, lý trí của cậu nói cho cậu biết, người đàn ông này là một ma quỷ, thứ ma quỷ đang từng bước từng bước dụ dỗ cậu xuống địa ngục, thế nhưng… Anh quyến rũ lại xinh đẹp tới tiêu hồn như thế, cậu thực sự buông bỏ được hay sao?
Nếu như tiến thêm một bước nữa là địa ngục, vậy cậu có can đảm cùng anh chơi đùa tiếp hay không?
Sandro đột nhiên đẩy cậu ra, xoay người xuống giường, lại quay đầu nhìn cậu nói: “Cậu nghỉ ngơi đi, tôi ngủ trên ghế sofa phòng khách nhé, may mà hôm nay Fran không ở đây.”
Nghiêm Liệt đưa tay kéo lấy anh.
Lông mày của Sandro nhướn lên: “Đổi ý rồi đấy à?”
Nghiêm Liệt từ trong cái túi hình con chó Snoopy lấy ra cái bảng và bút viết, viết xuống: “Anh đừng ngủ ở sofa, có thể ngủ trên giường của tôi.”
Đáy mắt Sandro mơ hồ có ý cười, anh lại quay về trên giường, đưa tay kéo lấy thắt lưng Nghiêm Liệt, Nghiêm Liệt lại như con cá tránh lưới vội vàng tránh né, cậu lẳng lặng lấy ra một cái gối cùng một cái chăn từ trong tủ quần áo, xoay người đi về phía phòng khác.
Sandro ngẩn tò te nhìn cậu, cái tên vô lại nhỏ bé này! Cư nhiên đem giường tặng cho anh rồi chính mình đi tới sofa? Vậy anh ngủ trên cái giường này còn có ý nghĩa gì nữa chứ?
Sandro ở trong phòng ngủ đảo quanh, sau năm mười bốn tuổi mất đi đồng trinh, anh chưa bao giờ gặp qua một người khó hầu hạ như vậy, cư nhiên có dũng khí đem anh đùa bỡn trong lòng bàn tay như thế! Anh nắm chặt nắm tay, hận không thể lập tức chạy ra ngoài bá vương ngạch thượng cung luôn.
Đương nhiên, kiêu ngạo của anh nào cho anh làm ra cái chuyện thấp kém như thế, anh vọt vội vào phòng tắm dội nước lạnh, sau đó nghẹn một cỗ hỏa mà ngã xuống giường.
Anh chắc chắn cậu nhóc kia chẳng trốn nổi lòng bàn tay anh, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Được rồi, dù sao thì anh cũng có thời gian mà, chẳng cần gấp gáp làm gì.
Buông cần dài mới câu được cá lớn, xưa nay đều như vậy.
Lúc anh gặp nạn lớn, từng tị nạn đến Tây Tạng, cùng từng nghe cao tăng đàm đạo, có một câu khiến anh khắc sâu ấn tượng, cao tăng nói: “Hảo động giả vân điện phong đăng, thị tịch giả tử hôi cảo mộc. Tu định vân chỉ thủy trung hữu diên phi ngư dược khí tượng, tài thị hữu đạo đích tâm thể.”
Lúc đầu anh cũng không hiểu nó có nghĩa gì, sau này có một người bạn thông thạo tiếng Trung đã giải thích cho anh: Biến động tốt nhất là chớp nhoáng của sấm sét, là ngọn đèn dầu chập chờn trước gió. Bất động tốt nhất là của tàn tro đã lụi, của cây cối cằn khô, mà chỉ ở lúc động tĩnh thoả đáng, ở khi mây ngừng trôi nước ngừng chảy mới có ưng lượn trời cao, cá liệng khỏi mặt nước, như thế mới có thể ngộ đạo cảnh giới.
Được rồi, hiện tại anh đang chơi trò chơi động tĩnh thỏa đáng với cậu nhóc kia, địch động, ta động; địch không động, ta lại tĩnh.
Sandro trái nghĩ phải suy, đến hừng đông ba bốn giờ mới hơi có chút mơ hồ buồn ngủ.
Trong thoáng chốc, cảm giác có một cái gì đó ấm áp nhích lại gần mình, anh bất ngờ mở to mắt, người đang nằm bên cạnh anh là Nghiêm Liệt.
Trong bóng đêm, nụ cười của anh không hề được che lấp, như vô ý mà hỏi: “Làm sao vậy?”
Nghiêm Liệt ở trên ngực anh viết: “Sofa khó chịu lắm.”
Sandro rất muốn cười to, chính mình lại xuống giường: “Vậy được rồi, tôi đi ngủ ở sofa.”
Trong thoáng chốc đi tới cửa, anh rõ ràng thấy được trên mặt cậu nhóc kia có biểu tình mất mát.
0K, tất cả đã định!
Lúc tảng sáng, Sandro lại quay về, đi tới bên giường, khom thắt lưng ấn lên một cái hôn nhẹ ở trên môi Nghiêm Liệt, hiển nhiên, cậu nhóc này cũng một đêm không ngủ ngon.
Lần đầu tiên bị *** dằn vặt thì ngủ thế nào được nhỉ? Sandro dưới đáy lòng cười nhạt.
“Ngoan, tự mình cởi quần áo đi.” Nhìn vào mắt cậu, Sandro dùng ánh mắt say chết người mê hoặc cậu.
Nghiêm Liệt có chút chần chờ, nhưng vẫn chậm rãi cởi bỏ từng nút áo, mắt thấy hai tay Sandro luồn vào ngực cậu, thong thả lại kiên định không cho cậu chống cự. Bàn tay to lớn của anh xoa lên hai đầu nhũ của cậu, đem cả bộ ngực khéo léo chỉ hơi nhô lên của cậu nắm vào trong lòng bàn tay. Không biết tại sao ở thời khắc kinh khủng vạn phần này, anh đụng chạm lại khiến cậu sinh ra một cỗ cảm giác kỳ quái, giống như có hai cỗ điện lưu, nhu hòa mà tản ra từ thù du của cậu, đồng thời chậm rãi khuếch tán tới toàn bộ thân thể cậu, khiến cậu không nhịn được mà hừ một tiếng, thở dốc vì kinh ngạc.
Sandro lộ ra ánh mắt thỏa mãn, không giống lần đầu tiên khi anh ép buộc cậu lên giường — không hề lãnh khốc như thế nữa, ánh mắt ấy đâm sâu vào trong tim cậu, nó khiến cậu để mặc tất cả cho anh. Ý niệm này nảy lên trong đầu khiến Nghiêm Liệt không thể không lại dâng lên hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ. Nhưng mà càng làm cho cậu kinh ngạc chính là cảm giác khi bị anh tùy tiện đùa bỡn, cảm giác ấy khiến cậu thấy khó hiểu, cậu không biết nó là gì nhưng cũng không thấy nó đáng ghét, thậm chí… thậm chí còn có điểm không cầm lòng được mà muốn thêm càng nhiều… Nếu như ái tình tốt như Fran từng nói, vậy thì cho dù chỉ có một lần, cậu cũng có thể nếm thử mà, phải không?
Tay Sandro bắt đầu vuốt ve đầu nhũ của cậu, da thịt co dãn làm anh thoả mãn, động tác của anh cũng không thô bạo nhưng lại khiến Nghiêm Liệt cảm thấy bây giờ anh chẳng có chút kích động nào, anh làm tất cả chỉ là muốn đùa giỡn cậu, muốn quan sát phản ứng từng giây từng giây một của cậu.
Đây… người đàn ông này thật sâu không lường được!
Nghiêm Liệt nhịn không được khẽ mở ra đôi môi hồng, thở dốc từng ngụm từng ngụm, ngón tay thô ráp của Sandro bắt đầu chà xát ở trên đầu nhũ của cậu… Điện lưu phảng phất tăng mạnh trong khoảnh khắc, cái loại cảm giác nói không nên lời của cậu cũng tăng mạnh, song song đó là càng thêm hoang mang.
Sandro đột nhiên đem cậu lật ngược lại, khiến cậu đưa lưng về phía anh. Tay anh lại luồn vào ngực cậu lần nữa, lần thứ hai nhéo nhéo đầu nhũ cậu. Lúc này đây động tác của anh có chút thô lỗ. Mà Nghiêm Liệt, ở khi cơ thể bắt đầu có phản ứng rồi thì cậu cũng không kiềm chế được mà càng phản ứng mãnh liệt.
Nghiêm Liệt kìm lòng không được mà giãy giụa, tiếng thở dốc cũng có phần tăng lên.
Sandro thoải mái đem chiếc quần lót cuối cùng trên người cậu lột ra, cậu lúc này đã trần như nhộng mà đưa lưng về phía Sandro, cậu gần như có ảo giác ánh mắt người đàn ông đằng sau đang ở trên lưng mình lưu lại dấu ấn, làm cậu sinh ra phản ứng nóng rát.
Tay Sandro ở trên da thịt cậu dao động, mỗi một tấc da được đầu ngón tay anh lướt qua đều rung động. Khiêu khích này thấm vào sâu trong từng tế bào da, tay anh lại lướt tới nơi giữa hai chân, địa phương bí ẩn nhất của cậu hoàn toàn bị anh xâm chiếm. Ngón tay của anh chà xát nhè nhẹ mà kiên quyết khiến cậu vô lực chống cự, nơi mẫn cảm nhất của cậu đang bị người đàn ông này chuẩn xác ve vuốt, không ngừng mà xoa bóp khiến cho cậu chậm rãi tiết ra chất lỏng trong suốt, kích thích điện lưu… Rất ngứa.
Nghiêm Liệt hừ một tiếng.
Tiếp theo, hai tay của anh đều duỗi vào trong, vừa song song bừa bãi chà đạp vừa lách vào giữa hai cánh mông của cậu, hai ngón tay luân phiên chà xát cúc huyệt của cậu khiến cậu không kìm lòng được mà kẹp chân lại. Rồi hai chân của cậu lại bị người ở trên khiêu khích khiến chẳng thế tự chủ mà mở ra, triệt để bại lộ nơi bí mật kia.
Anh chà xát khiến hô hấp cậu tăng lên, không chỉ có tứ chi tự động tự giác mà giãy giụa, ngay cả một ít bộ vị mẫn cảm trong cơ thể cũng rung động. Mà khi tay anh thối lui chỉ để lại một cảm giác ấm ấm còn sót lại nơi cúc huyệt, phản ứng của cậu lại là… Không tự chủ được mà đem hai chân càng thêm tách ra, chủ động nghênh tiếp anh tiến vào!
Nghiêm Liệt thở dài, thân thể phản ứng không thể gạt người, cậu biết, mình kỳ thực rất khát vọng.
Lúc dục vọng nóng bỏng thẳng cứng của đàn ông chen vào giữa cúc huyệt của cậu, cậu cũng chỉ thở dài một hơi rồi lại như chiếm được thứ gì khát vọng đã lâu mà hoàn toàn thả lỏng thân thể. Ở khi thứ cứng rắn của anh cùng nội bích mềm mại của cậu chà xát vào nhau, cậu đạt được một loại cảm xúc thập phần kỳ diệu, có một chút đau nhưng anh tiến vào rất chậm tựa như muốn đem cảm giác lúc này ghi nhớ từng milimét, tiết tấu lâu như vậy sẽ làm đau đớn chậm rãi tán đi.
Khi anh cuối cùng cũng có thể tiến hết vào, không gian bao dung dị vật mà cậu có cũng hoàn toàn bị chiếm hết rồi. Người đàn ông ở trên cậu lại chẳng hề động, tùy ý để dục vọng dừng lại trong u huyệt của cậu, làm cậu có đầy đủ thời gian mà triệt để cảm nhận được thứ của anh.
Nhẹ nhàng xoay đầu cậu lại, nhìn vào mắt cậu, anh nói: “Đem chân khép lại.”
Nghiêm Liệt nghe theo lời kẹp lấy hai chân, toàn bộ u huyệt cũng kẹp chặt, cảm giác có dị vật cực đại ở trong cơ thể càng mãnh liệt hơn.
“Cảm giác được cái gì rồi?” Sandro hỏi.
Nghiêm Liệt cảm thấy trong giọng nói của anh có chất chứa ý cười, thế nhưng cậu nào có nói được đâu.
Không, cho dù có thể nói chuyện, cậu tin tưởng lúc này cậu cũng sẽ nói không nên lời, cậu rất xấu hổ túng quẫn.
“Mở ra.” Anh lại hạ lệnh lần nữa. Vì vậy cậu cũng mở chân ra như cũ.
Anh lại rời đi, vẫn thong dong đến mức chẳng tin tưởng nổi, dường như mỗi khi anh đi vào đi ra, từng milimet ma sát đều cực kỳ rõ ràng. Khi anh gần lui ra hoàn toàn thì lại bắt đầu đẩy vào. Khi anh cắm hết vào, thân thể buộc chặt của Nghiêm Liệt mới hơi chút thả lỏng, cậu thở ra một hơi, sau khi anh tiến vào thì cậu vô thức rên rỉ.
Nghiêm Liệt cảm thấy người đàn ông ở trên cậu không hề có một chút kích động nào, phảng phất như anh ta đang lạnh lùng mà đùa giỡn cậu, quan sát phản ứng của cậu, như vậy mà thôi. Điều này làm cho cậu cực kỳ sợ hãi, thân thể lại càng thêm hưng phấn.
Trời ạ! Chẳng lẽ anh muốn vĩnh viễn lấy loại tốc độ này tiếp tục làm sao!
Lúc Nghiêm Liệt không tự giác mà xoay xoay cái mông để cọ xát với anh, cậu đã thực sự nghĩ như thế đấy. Cậu thực sự đã kích động rồi, tính dục đã hoàn toàn bị người đàn ông này khiêu khích đến đỉnh điểm trước nay chưa từng có. Cậu cũng hiểu chuyện cần làm nhất lúc này là gì. Thế nhưng loại chuyện khi *** không ngừng bị khiêu khích nhưng lại chẳng được giải quyết hữu hiệu thì là chuyện cỡ nào bất đắc dĩ và đau khổ!
Sandro phát sinh một tiếng cười khẽ, đột nhiên cố sức đâm vào, thân thể cậu cũng bị cọ xát mãnh liệt, nếu như không phải có bức tường ngăn trở hẳn hai người đã ngã nhào xuống rồi…
Nếu nói cảm giác khi nãy là dòng nước nhỏ chảy dài thì lần này chính là ngất trời sóng lớn. Nghiêm Liệt cảm thấy thân thể cậu bị một loại cảm xúc kích động chưa bao giờ thụ hưởng dâng trào toàn thân, ở khi cậu chưa hoàn toàn hiểu rõ được cảm xúc này thì Sandro lại tiếp tục lấy phương thức cuồng bạo như trước mà thẳng tiến. Cậu đầu váng mắt hoa, cảm thấy như mình đang nằm trong từng lớp sóng lớn, lớp sóng lớn này vỗ vào thân thể cậu, khi cậu chưa kịp thích nghi thì một cuộn sóng khác mang thế tiến công dời núi lấp biển lại đập lên cậu. Cậu hệt như chiếc thuyền nhỏ mong manh giữa muôn vàn con sóng hung dữ, thân bất do kỷ, vô lực chống cự, lúc này giữa hai chân của cậu truyền tới cảm giác sung sướng đến không diễn tả nổi.
Lần đầu tiên lãnh hội được lạc thú của tính giao, nguyên lai mọi người thích làm tình, thích thân thể bị một người khác vỗ về chơi đùa, trừu sáp… đều là thật, không chút nào làm ra vẻ… Vì sao cậu lại cảm thấy thế tấn công của Sandro lại như đang ‘đoạt lấy’ vậy chứ? Mỗi một lần anh tiến công đều khiến ở chỗ sâu trong thân thể cậu sản sinh ra một loại phản ứng, loại này vừa như nghênh tiếp lại như đang chống cự, khiến cậu cảm thấy dường như mình đã dùng toàn lực để ngăn cản tiến công của anh, lại như mình thờ ơ để tiến công mãnh liệt ấy đập vào người, cuối cùng cậu cũng hiểu đó là chuyện gì xảy ra rồi — chỗ kia của cậu đúng lúc này trào ra chất lỏng màu trắng trong suốt!
Cậu từ trên người Sandro đạt được là sung sướng trước nay chưa có. Hiện tại cậu chỉ có thể mềm oặt mà nằm úp sấp ở trên giường, hít vào từng ngụm không khí.
Sandro lật thân cậu lại, cậu không nhịn được mở to hai mắt nhìn nhìn thứ thẳng đứng kia của anh.
Sandro để cậu nằm trên giường, cái mông đặt ở mép giường, anh ôm lấy hai chân cậu, từ chính diện tiến nhập vào nơi vẫn ướt đẫm của cậu.
Trời ạ, cái loại cảm giác bị trướng đầy kia lại tới nữa rồi. Lần đầu tiên cái loại cảm giác nhục nhã cùng sợ hãi khi bị ‘Cường bạo’ của cậu đã chẳng còn sót lại gì, ở lần thứ hai anh tiến vào, cậu chỉ còn là mừng rỡ và nhiều hơn hết là khát vọng!
Sandro mãnh liệt mà trừu động, dục vọng ở trong cơ thể cậu cuồng loạn đâm chọc khiến cậu rên rỉ không thành tiếng. Ở trước khi mất đi thần trí, cậu thấy được biểu tình trên mặt người đàn ông bên trên mình, vẻ mặt của anh cũng không thay đổi quá nhiều, chỉ là đôi môi xinh đẹp mím thành một đường dài mỏng, đôi lông mày đen rậm nhíu lại, hai mắt nhắm nghiền, chứng tỏ anh đang kiềm chế, cũng đang hưởng thụ.
Điều này chứng tỏ anh có cảm giác. Cậu có thể làm cho anh cảm thấy thoả mãn! Không biết tại sao, điều này lại khiến cho Nghiêm Liệt len lén vui mừng… Cậu lại một lần nữa cuồng say. Sandro ôm cậu ngồi lên, anh ôm chặt lấy thân thể của cậu, ở sau khi ra vào cuồng mãnh vài lượt, anh bắn vào trong cơ thể cậu. Thứ nóng rực ấy dâng trào bao phủ toàn thân cậu. Cậu cảm thấy vừa như trống rỗng lại vừa như thỏa mãn, toàn thân cậu xụi lơ dựa sát vào bộ ngực cường tráng của anh, tựa trên người anh mà kịch liệt thở dốc.
Khi cậu từ từ khôi phục một điểm thần trí thì lại không nhịn được âm thầm quan sát thân thể đang dán sát vào mình. Thân thể của cậu cùng một thân thể khác biệt hoàn toàn với nó của một đàn ông đang quấn quýt vào nhau, làn da màu đồng căng đầy, khi thế cường hãn tản ra từ thân thể đáng tự hào của người đàn ông ấy, quanh thân toả ra sức lực mạnh mẽ.
Sandro vẫn hầu như không nhúc nhích, chỉ có hầu kết đang di chuyển lên xuống chứng tỏ anh đang nuốt nước bọt, chứng tỏ anh đang cố dằn lại. Dục vọng của anh mềm nhũn rồi nhưng vẫn nhồi vào trong cơ thể Nghiêm Liệt, cái loại cảm giác này rất kỳ diệu, tuy rằng đã không còn ở lúc làm động tác tính giao nhưng như thế cũng tính là mập hợp tĩnh, nó là một loại cảm giác có thể làm cho người ta thoải mái. Đám lông xù xì ở phần bụng của anh cọ cọ vào cái bụng trơn mịn của cậu, làm cậu sản sinh ra kích thích cao độ. Nhưng anh lại rút ra ngoài. Ở sau khi anh rời đi, Nghiêm Liệt đột nhiên cảm thấy trống rỗng, nhìn phân thân đầy chất lỏng màu trắng của anh được rút ra, cậu lại có chút không muốn, trong lúc nhất thời ngây ngốc không biết làm sao.
Sandro đột nhiên đặt hai tay ở bên người cậu, nửa người trên của anh nhẹ nhàng phủ lên ngực cậu, hầu như dựa lên trên người cậu.
“Còn chưa thỏa mãn sao?” Nụ cười của anh mang theo nồng đậm ý trêu chọc.
Nghiêm Liệt cười rộ lên, chủ động ôm lấy cổ của anh, nhìn vào mắt anh rồi lấy ngón tay chuyên tâm viết lên ngực anh.
Đợi cậu là thiên đường cũng tốt, địa ngục cũng được, nếu đã chọn anh thì Nghiêm Liệt quyết định cũng không hối hận. Yêu thì cũng yêu rồi.
Sandro nhìn chăm chú cậu thật lâu, tựa hồ muốn nhìn thấu những lời này của cậu rốt cuộc có bao nhiêu phân lượng, cuối cùng anh cũng cười, ở trên môi Nghiêm Liệt hôn nhẹ một cái, sau đó đáp lời.
Anh lách vào giữa hai chân cậu, đem dục vọng của mình chèn vào sâu giữa hai bắp đùi, rồi kêu cậu kẹp chặt hai chân lại.
Tuy rằng anh không cắm vào trong cơ thể cậu nhưng bị kẹp chặt như vậy cũng là một loại cảm thụ cực đặc biệt. Hai tay của anh luồn xuống dưới nách cậu, cánh tay anh thì lưu luyến nơi đầu nhũ, thứ phấn hồng ấy hưng phấn sưng to!
Nghiêm Liệt kìm lòng không được mà rên rỉ một tiếng, càng dán sát vào Sandro. Cảm giác thấy lông ngực của anh như là mũi châm châm vào da thịt nhẵn nhụi của cậu. Anh bắt đầu đung đưa thắt lưng, thứ cương cứng kia của anh được cậu kẹp chặt vào, Nghiêm Liệt vì anh đung đưa thắt lưng mà cũng nhịn không được giãy giụa, cậu vô thức ôm chặt lấy hai cánh tay cường tráng của anh rồi dí sát vào ngực mình xoa xoa. Hai người cứ như vậy chậm rãi động đậy giãy giụa… Hai tay của cậu bị anh cố định chặt lại, vô pháp nhúc nhích, vô pháp phản kháng, càng làm cho người ta có một loại cảm giác bị chinh phục.
Sandro giang tay ra nắm lấy bụng cậu làm mông cậu dán chặt xuống dưới, như vậy khi anh gia tăng động tác đưa đẩy thì thứ thẳng đứng kia của anh cũng sẽ không đơn giản mà trơn tuột ra từ dưới chân cậu. Cho nên cậu càng thêm kịch liệt mà giãy giụa, thắt lưng cùng mông cũng xoay tròn, thứ cương cứng càng không ngừng cọ xát vào giữa hai đùi cậu… Sau đó nhanh chóng rời xa hai chân của cậu, chuẩn xác mà cắm vào cúc huyệt.
Cảm giác kích thích của Nghiêm Liệt trong nháy mắt tăng vọt, càng thêm mãnh liệt hơn. Vì nghênh hợp anh, cậu càng đem toàn bộ tinh thần mà tiếp thu cảm giác khát vọng cực độ, cậu tự động vểnh cao mông lên, hai chân càng thêm phối hợp mà mở thêm lớn, làm cho anh có thể dễ dàng cắm dục vọng tới lún cán!
Cậu như rơi vào trong mê thất rồi. Thiên địa bắt đầu xoay tròn lên, trước mắt cậu lóe lên ánh sao chói lòa. Thân thể cậu phảng phất như đang không ngừng chìm nổi trong hư không, không thể tìm được một thứ gì để bám víu. Dục vọng trong cơ thể dần dần kéo lên, gần tới lúc cao nhất… Loại cảm giác cậu chờ đợi đã tới, nó bao phủ khắp người cậu! Cậu đang chờ đợi! Đợi Sandro lại một lần nữa đem sức mạnh cường hãn kia cắm vào trong cơ thể cậu… Thế nhưng, ngay tại khi cậu lên tới đỉnh, Sandro lại đình chỉ động tác, đột nhiên mà cũng dứt khoát rút ra khỏi thân thể cậu.
Cái gì? Cứ như vậy?? Cậu xoay người nhìn Sandro, anh đứng lên, không liếc mắt cậu nữa mà trực tiếp đi về phía phòng tắm, đẩy cửa tiến vào.
Nghiêm Liệt cả người ngây ngốc. Ngay tại lúc cậu cần nhất, anh lại buông cậu ra, rồi rời đi như thế? Anh cũng chưa bắn ra nha! Đàn ông ở trong cơn dục vọng điên cuồng còn có thể chịu đựng được chuyện này sao? Nghiêm Liệt sửng sốt mà ngồi ở chỗ cũ, không thể tin tưởng được cái cảm giác cậu khát vọng kia sắp tới đến tay lại thoáng cái tiêu thất vô tung!
Tình dục còn chưa hoàn toàn lui bước, thân thể lại trống rỗng đến mức làm cho cậu thống khổ đến muốn thét chói tai! Cậu cúi đầu nhìn bạch trọc dính ở giữa chân mình, cảm giác nó từ ấm áp ươn ướt dần dần trở thành lạnh lẽo ngưng kết. Này tính… Cái gì nha?
Khi Sandro đi ra thì đã xử lý hoàn tất. Nghiêm Liệt hoang mang nhìn về phía anh, rồi lại không biết nên nói cái gì.
Anh cười, vươn tay nhéo một cái ở trên khuôn mặt nhẵn mịn của cậu: “Tôi sẽ để cậu vĩnh viễn nhớ tới tôi, ở từng buổi tối từng buổi tối một, cậu nhóc, cậu đừng mong lại chạy thoát!”
—–
Chú thích
Jean-Paul Charles Aymard Sartre (21/6/1905 – 15/4/1980) là nhà văn, nhà triết học hiện sinh Pháp. Các tác phẩm phong phú cùng những hoạt động sôi nổi trong cuộc đời ông đã có một tác động sâu rộng trong đời sống xã hội Pháp thập niên 1950 – 1960, khiến ông là thần tượng của thanh niên Pháp một thời. Ông cũng được biết đến cùng với người bạn đời Simone de Beauvoir, văn chương và triết học đặc sắc của hai người ảnh hưởng lẫn nhau. Suốt đời mình ông đã từ chối những danh hiệu được tặng (trừ bằng tiến sĩ danh dự của Đại học Jerusalem),bao gồm cả giải Nobel Văn học năm 1964.