Sau cơn mưa phùn, thành phố Milan càng thêm trong lành tới mê người, ngay cả người đi trên phố cũng đẹp đẽ tựa một bài thơ.
Nghiêm Liệt cùng Fran lại đi lên đường lớn, trong túi tiền vẫn rỗng tuếch như cũ.
Fran nhìn mấy cô gái thướt tha yêu kiều đi ở phía trước, liều mình nuốt miếng nước bọt, quay đầu nhìn Nghiêm Liệt nói: “Cậu xem, cô ấy đi giầy da đấy, có thể đổi lấy bao nhiêu cái bánh Pizza nhỉ!”
Nghiêm Liệt cười cười, cái bụng cũng thì thầm kêu liên tục, cậu dùng cái bảng viết chữ mới vừa mang ra từ lâu đài, để đáp lại Fran: “Tiền của anh đâu? Chẳng phải anh là công tử của gia tộc Savoy sao?”
Fran cau có nhíu mày, tiếp tục cào cào mái tóc đã mất trật tự của mình: “Hôm nay anh ta không thèm đặt tiền vào trong hộp nữ trang của tôi.”
Nghiêm Liệt vẻ mặt kinh ngạc: “Có ý gì? Anh ta là chỉ…?”
“Chính là ác ma Sandro, còn có ai nữa chứ!” Fran hung hăng mà đá một cước lên mặt đường nhẵn thín, kết quả chính mình đau đến nghiến răng, hắn ôm chân nhảy loạn.
Nghiêm Liệt cười rộ lên: “Quan hệ giữa anh cùng anh ta không tốt à?”
“Đâu chỉ không tốt. Ai, nói thế nào với cậu bây giờ nhỉ… Rất phức tạp.” Fran lần thứ hai cào cào tóc mình.
Nghiêm Liệt lý giải mà gật đầu, cũng không hỏi hắn tiếp nữa.
Fran lại nhịn không được, rõ ràng hắn đang chờ Nghiêm Liệt tiếp tục truy vấn, như vậy hắn sẽ có thể tố khổ một phen, nhưng — cậu cư nhiên không lên tiếng nữa.
Fran ấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-thien-loi-cau-dong-dia-hoa/51853/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.