Tám giờ tối, mưa tạnh.
Trời cũng hoàn toàn tối thui.
Thẩm Mặc đứng ở mái hiên, nhìn không trung tối đen như mực, nghĩ thầm: Đêm nay không đi được.
Rõ ràng chỉ còn lại đoạn đường không đến một tiếng, lại phải trì hoãn một ngày. Ban đêm hệ số nguy hiểm quá lớn, bọn họ chỉ có thể chịu đựng đến sáng mai đi tiếp.
Không có điện, không có tín hiệu internet, tình hình Dương Châu không rõ, đủ loại lo lắng đè nén trong lòng, khiến Thẩm Mặc có sự bực bội nói không nên lời.
Đàm Tiếu và thầy Thừa một lần nữa đặt nồi lên giá, ném vào đống lửa thêm mấy cái chân ghế gỗ, đun nước nấu mì.
Hầu Tử dùng dây thép cạy cửa mấy gian phòng ký túc xá. Bên trong có giường đơn và một cái bàn, không biết giường đệm có sạch sẽ không, ngủ tạm một đêm hẳn là không có vấn đề.
Khoảng chín giờ họ ăn cơm tối, vẫn là mì ăn liền, hơn nữa bọn họ mang từ xưởng gia công thực phẩm ra món vịt quay, không có cơm và rau dưa, mọi người ăn trong yên lặng.
Bạch Ấu Vi ăn rất ít buổi trưa, cũng không ăn bữa tối. Cô nói mình không ăn, tự mình lăn xe lăn đi phòng ký túc xá nghỉ ngơi. Từ nhỏ cô đã ăn uống điều độ, ba bữa cơm một ngày có người giúp việc làm theo khẩu vị của cô, cô không nuốt nổi mấy thứ này là điều bình thường, Thẩm Mặc không để trong lòng.
Sau bữa tối, thầy Thừa cố tình đun nóng một nồi nước sôi, tráng qua lọ thủy tinh đựng đồ đã rửa sạch sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-the-gioi-tro-thanh-tro-choi-bup-be/460724/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.