Chỉ còn lại chín người trở lại vạch xuất phát một lần nữa.
Bạch Ấu Vi nhẹ giọng dặn dò bên tai Thẩm Mặc: “Lát nữa trong lúc chạy, anh nhớ để ý kỹ cậu thanh niên tóc vàng kia, và còn người đàn ông trung niên mặc vest kia nữa, anh nên cách hai người đó xa một chút.”
Thẩm Mặc nghe xong thì quét mắt qua hai người kia.
Thanh niên tóc vàng cao tầm trung, mặc áo thun bó sát người và quần jean, bắp chuột ở cánh tay phồng lên, nhìn qua giống khách quen của phòng tập thể thao.
Người đàn ông trung niên mặc tây trang đang xoa eo thở dốc, tay phải vắt áo vest, sắc mặt ửng đỏ, đầu đầy mồ hôi, dù sao thì tuổi đã hơi lớn, sau khi chạy xong 200 mét thì chưa kịp hồi phục.
“Thể lực của người đàn ông trung niên không đủ, chắc chắn ông ta sẽ không ngồi chờ chết.” Bạch Ấu Vi thấp giọng nói, “Đợi chút nữa chỉ sợ ông ta sẽ giở trò xấu mà thôi.”
“Ừm.” Thẩm Mặc xốc cô lên trên một chút, “Trong chốc lát em ôm chặt, em ngã xuống tôi sẽ không quay đầu lại nhặt em đâu.”
Bạch Ấu Vi dính sát vào anh, “Yên tâm, có chết tôi cũng không thả tay ra đâu.”
“Chuẩn bị ——”
Thủ lĩnh thỏ giơ súng lệnh lên.
Mọi người nhìn thẳng điểm đích phía trước.
Ngừng thở.
Đùng!
Súng lệnh vang, bọn họ đồng thời lao khỏi vạch xuất phát!
Đám thỏ con theo sát sau đó, truy đuổi không bỏ!
Thẩm Mặc cõng Bạch Ấu Vi chạy ở thứ bảy, người đàn ông trung niên chạy cuối cùng, mà gã tóc vàng làm đầu tàu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-the-gioi-tro-thanh-tro-choi-bup-be/270818/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.