Nửa tiếng rất ngắn, sau khi Quý Ngôn biến mất, Quý Trạch không nói gì, cũng không hỏi gì, chỉ trực tiếp rời khỏi phòng bệnh.
Quý Ngôn hơi ngập ngừng, cuối cùng vẫn lặng lẽ đi theo Quý Trạch. Rời khỏi bệnh viện, Quý Ngôn nhìn bóng Quý Trạch bị ánh trăng chiếu lúc dài lúc ngắn dưới đất, trước sau vẫn cô đơn quạnh quẽ như thế.
Sáng sớm mùa đông, trời càng ngày càng lạnh, hơi thở của Quý Trạch cũng đọng thành một lớp sương trắng.
Quý Ngôn bước nhanh hai bước, sau đó sóng vai đi cạnh Quý Trạch. Quý Trạch bước chầm chậm dưới ánh đèn đường, ánh mắt trống rỗng, vô định nhìn về phía trước, không biết trong lòng đến cùng đang nghĩ gì, cũng không đoán được hiện giờ rốt cuộc cậu ta đang vui hay đang buồn.
Đường phố về đêm ngay đến đèn đường cũng trông có vẻ trong trẻo lạnh lùng, trên hè phố vắng vẻ chỉ có một mình Quý Trạch. Thỉnh thoảng có chiếc xe đi qua, ánh đèn xe sáng rực chiếu lên bóng hình cô quạnh lẻ loi của Quý Trạch.
“Quý Trạch, em đi đâu thế?” Quý Ngôn nhìn Quý Trạch, nhẹ nhàng hỏi.
Quý Ngôn biết Quý Trạch không nghe thấy, nhưng không hiểu sao anh vấn muốn lên tiếng phá tan sự vắng lặng lạnh tanh quá mức này.
Quý Trạch không nghe thấy, đương nhiên sẽ không trả lời, mà Quý Ngôn cũng không nói nữa, chỉ yên tĩnh bước từng bước theo Quý Trạch.
Thành phố Z lớn hơn thành phố X rất nhiều. Ở thành phố X, muốn đi đâu cũng chỉ cần lái xe mười lăm phút đồng hồ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-the-gioi-khong-con-anh-sang-toi-da-chet-roi/2475932/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.