“Ba ơi!”
Mái tóc đứa bé hơi hỗn loạn, giọng nói lanh lảnh giòn tan, vừa mở cửa đã gọi ba, sau đó lao lên giường bệnh với đôi mắt ửng đỏ, không quan tâm đến gì cả mà nhào vào lòng Tần Vị, đôi tay nhỏ bé nắm chặt lấy đồng phục bệnh nhân của Tần Vị.
“Tiểu Đỗ Tử, đừng đè lên người ba con, ba con còn đang bị thương.” Mẹ Tần Vị tay xách hộp giữ ấm, bên trong là cháo được nấu sẵn từ ở nhà. Mà Tần Vị đã tỉnh, mẹ Tần Vị đương nhiên là cùng đưa cả Tần Nhất Ngôn đến thăm Tần Vị. Đứa bé này cũng biết chuyện Tần Vị nằm viện, mấy ngày nay vẫn khóc đòi gặp ba.
“Ba, ba có đau không?” Tiểu Đỗ Tử sụt sịt, cẩn thận đứng dậy khỏi người Tần Vị, nước mắt cứ chảy từng giọt từng giọt, lăn xuống gương mặt tròn trĩnh, trông vô cùng đáng thương, giọng nói mềm mại của đứa trẻ hơi hơi run rẩy.
Vẻ mặt Tần Vị hơi cứng lại, sau đó chậm rãi đáp bằng một câu khô cằn: “Không có việc gì.”
Mẹ Tần Vị sửng sốt, sau đó nhìn lên mặt Tần Vị, cứ cảm thấy phản ứng của Tần Vị hơi lạ. Nếu là bình thường, Tần Vị đã ôm con mình vào lòng, an ủi dỗ dành Tiểu Đỗ Tử.
“Ba nói dối, ba đã ở bệnh viện suốt bao nhiêu ngày rồi!” Tần Nhất Ngôn kêu lên, giọng nói lanh lảnh toát ra sự tủi thân và sợ hãi. Trẻ nhỏ đều sợ bệnh viện, ngay cả người cha mạnh mẽ nhất cũng đã nằm viện suốt bao nhiêu ngày như vậy rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-the-gioi-khong-con-anh-sang-toi-da-chet-roi/2475923/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.