Nói xong, cậu nhóc lại cẩn thận nhìn bé gái bởi vì ồn ào mà cựa quậy một chút, cũng may sau đó cô bé chỉ chép miệng mấy cái rồi lại ngủ tiếp.
Sử Nhã thấy vậy thì mỉm cười dịu dàng:
- Con có muốn bế em không?!
- Được sao ạ?!
Chung Sử Bân vừa vui mừng vừa thấp thỏm, nhưng nhiều hơn là tò mò. Dù sao, cũng đã rất lâu rồi cậu nhóc không nhìn thấy đứa trẻ nào nhỏ như thế này. Hơn nữa, không hiểu sao cậu nhóc lại cảm thấy rất thân thiết với bé gái này.
Sử Nhã vừa nói: "Tất nhiên rồi!" Vừa cẩn thận đặt cô bé vào vòng tay luống cuống của con trai nhỏ. Bé gái ngủ rất ngon, đổi người bế bé cũng chỉ nghiêng người tìm một tư thế thoải mái rồi lại ngủ tiếp.
Lần đầu tiên được bế em bé, Chung Sử Bân chỉ cảm thấy trái tim mềm nhũn. Tiếp đó liền học theo động tác của mẹ mình trúc trắc mà đong đưa vòng tay.
- Ba mẹ tìn thấy em trong hang ổ của một con dị thú cấp cao đấy! Em không có gia đình cũng không có người thân, con có muốn để em trở thành một phần của gia đình mình không?
Sử Nhã có chút thấp thỏm hỏi con trai. Mặc dù cô và chồng đã quyết sẽ nhận nuôi đứa trẻ này, thế nhưng dù sao vẫn phải hỏi ý kiến hai cậu con trai đã. Bởi vì bọn họ là một gia đình, ý kiến của các thành viên đều rất quan trọng.
- Được chứ ạ! Ba mẹ muốn thì con không có vấn đề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-tan-the-giang-lam/3120693/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.