Chẳng qua, mấy ngày sau, bọn họ đều đã biết được nguồn gốc sự lo lắng của Sử Nhã là đến từ đâu. Mà khi điều đó xảy ra, Chung Khải không nhịn được thở dài một tiếng.
Ngày đó, cuối cùng cũng đã đến...
Đó là một ngày âm u tối trời như bao ngày mùa đông khác. Bắt đầu từ ba ngày trước, chim chóc đã bắt đầu bay loạn trên bầu trời. Chúng kết thành từng tảng lớn giống như những đám mây đen kịt vậy.
Mấy tháng trước cũng đã từng xảy ra một lần rồi, thế nhưng sau đó lại không có chuyện gì xảy ra cả, vậy nên cuối cùng cũng không ai để ý đến nó nữa. Mà cho dù có để ý, thì cũng chẳng làm gì được.
Dù sao, bấy giờ bọn họ còn đang vật lộn để có thể sống thêm một ngày nữa. Mà cho dù có để ý thì sao, chắc gì bọn họ còn có thể sống tới ngày mai chứ. Thay vì để ý đến tương lai mờ mịt hư vô đó, còn không bằng cố gắng tìm cách sống thêm một ngày nữa còn hơn.
Giống như việc uống rượu độc giải khát vậy, cho dù biết uống thuốc độc chắc chắn sẽ chết, thế nhưng nếu như không uống, vậy bọn họ chắc chắn sẽ chết ngay lập tức vì khát nước.
Vậy thà uống rượu độc còn hơn, vậy thì bọn họ vẫn sống thêm được chút thời gian nữa. Chuyện của tương lai thì để sau này hãy tính đi. Ít nhất, bọn họ phải còn sống thì mới có tương lai chứ.
.... ....
Ngày đó, mặt đất rung chuyển, bầu trời mịt mù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-tan-the-giang-lam/3120649/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.