Thủ tục để vào thành phố M cũng không rườm rà cho lắm. Hiện tại, hầu hết các căn cứ đều đã có thể liên lạc với nhau rồi, hiệp hội thợ săn của các căn cứ cũng vậy. Huy hiệu của hiệp hội thợ săn được làm bằng tài liệu đặc biệt, vậy nên không thể làm giả được. Có huy hiệu thợ săn, ở nơi nào cũng sẽ được ưu tiên.
Hơn nữa, thành phố M và thành phố N ở gần nhau, thường ngày cũng có rất nhiều thương nhân chạy qua chạy lại hai nơi này để kiếm chênh lệnh giá. Vậy nên mấy nhân viên kiểm tra cũng không để ý quá nhiều.
Căn cứ lớn nhất thành phố M cũng không có tên riêng, chỉ gọi là căn cứ thành phố M thôi. Thế nhưng bởi vì nó là lớn nhất, chiếm 70% dân cư còn lại của thành phố M, thành ra cũng không có ai dám nói thêm gì.
Căn cứ thành phố M có phần dễ dãi với cư dân hơn là căn cứ Xuân Tích, có lẽ là do căn cứ Xuân Tích trước đó là quân khu. Thế nhưng cũng bởi vì như vậy, thế nên căn cứ thành phố M có chút hỗn loại.
Căn cứ thành phố M không cấm đi xe riêng, vậy nên bọn họ cũng thoải mái mà đi xe vào. Hai bên đường của căn cứ thỉnh thoảng lại có ăn xin ăn mặc rách rưới cần theo mũ rách hoặc là bát mẻ cầu khẩn người qua đường
Lại có chỗ có người đang bày sạp bán hàng, đủ thứ trên trời dưới biển. Thậm chí, khi đi ngang qua mấy con ngõ nhỏ, Sử Nhã còn tinh mắt nhìn thấy mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-tan-the-giang-lam/1047322/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.