Sau mạt thế, chỉ cần có đầy đủ chất dinh dưỡng để cơ thể sử dụng, thì trẻ nhỏ cũng có thể lớn nhanh như măng mọc sau mưa, mà người lớn tuổi cũng có thể cải lão hoàn đồng.
Giống như ông nội của cậu vậy, vẫn dĩ đã gần 80 rồi, thế nhưng sau khi có dị năng, cơ thể đều trẻ lại trở về năm 30 tuổi. Tất nhiên, suy nghĩ cổ hủ cùng nghiêm khắc thì vẫn cứ như vậy, Sử Mạch âm thầm nghĩ.
Nếu như Sử Nhã cũng là người trẻ tuổi như cậu, có lẽ Sử Mạch sẽ không xấu hổ đến như vậy. Thế nhưng sau khi biết Sử Nhã có thể bằng tuổi với ba mẹ mình, thì cảm giác xấu hổ lại càng nhân đôi.
Vả lại, Sử Nhã chẳng có liên quan gì tới việc nhà của bọn họ cả. Chỉ vì tốt bụng giúp đỡ cậu mà bị mắng như vậy, lương tâm của Sử Mạch cũng theo lời đâm trích đầy ẩn ý của chú mình mà bị giày xéo.
Lúc này người đàn ông kia cũng cứng người dừng lại, nhìn về gương mặt non nớt cùng đôi mắt to tròn đang nhìn mình của Sử Nhã. Gương mặt của người đàn ông cũng sượng lại, cảm giác thực không tốt.
Thế nhưng dù sao cũng là người trưởng thành, người đàn ông kia rất nhanh đã lấy lại tinh thần, cũng vô cùng nghiêm túc xin lỗi Sử Nhã.
Mặc dù ấn tượng ban đầu của cô với đối phương không được tốt lắm. Thế nhưng thấy anh ta đã nghiêm túc xin lỗi mình như vậy, Sử Nhã cũng gật đầu tỏ vẻ không sao.
Mà lúc này, Chung Khải cũng đã mua xiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-tan-the-giang-lam/1047313/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.