Chung Khải nằm trên giường không được bao lâu thì trời cũng sáng. Hắn vốn dĩ không ngủ được liền trực tiếp dậy luôn, không nghỉ ngơi thêm nữa.
Ngồi dậy, làm vệ sinh cá nhân một chút rồi Chung Khải mới bước ra ngoài. Lúc này, ở trong sân nơi nghỉ tạm cũng lục tục có người thức dậy đang bắt đầu chuẩn bị bữa sáng.
Những người ở đây chủ yếu là đồng đội cùng bằng hữu vào sinh ra tử với Chung Khải, đều là quân nhân hoặc quân nhân đã xuất ngũ, thậm chí còn có 3 quân y, 2 thợ máy, 2 thợ điện, thêm lên cũng được 27 người. Còn lại thì là người nhà của những quân nhân đó.
Trên đường đi, Chung Khải cũng tạo điều kiện để chiến hữu dừng lại dọc đường đón người nhà đi cùng. Có điều mặc đã được hắn nhắc nhở trước, thế nhưng xác suất sống của người nhà cũng không cao lắm. Có lẽ chỉ có khoảng một nửa.
Dẫn tới điều đó, không chỉ là do mạt thế đáng sợ, mà lòng người cũng ghê tởm không kém. Vả lại, những người trong quân đội thường kết hôn khá muộn, vậy nên người nhà của họ chủ yếu là cha mẹ già hay ông bà ở nhà. Những người như vậy đa phần sức khỏe đều không được tốt, thường sẽ bị loại ngay từ vòng sàng chọn dịch bệnh ban đầu.
Chung Khải nghĩ đến đây, lại không tự chủ được mà nhớ đến vợ và con trai.... Thế nhưng lúc này, lại có một giọng nói đột nhiên cắt ngang suy nghĩ của hắn.
Chung Khải quay sang, nhìn lại, hoá ra là một trong những đồng đội của hắn Nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-tan-the-giang-lam/1047285/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.