Làm sao Giang Nhan có thể tức giận với Hàng Án? Ngay từ đầu đã không phải lỗi của cậu, vấn đề ở đám nam sinh kia, chúng phải là những người xin lỗi trước.
Chủ nhiệm Đan gọi điện thông báo phụ huynh của những học sinh tham gia đánh nhauđến trường để trao đổi và giải quyết sự việc, một số phụ huynh vắng nhà hoặc bận việc không đến được, còn lại đều đến.
Một số phụ huynh biết lý lẽ liên tục xin lỗi, trong khi những người khác hùng hổ doạ người.
Giang Nhan không phải là giáo viên của trường, vì vậy cô đã ra ngoài đợi trong khi chủ nhiệm Đan nói chuyện với phụ huynh bên trong.
Sau khi sự việc được giải quyết xong, từng phụ huynh đưa con về nhà, một phụ huynh nhìn thấy Giang Nhan, sửng sốt một chút, không chắc lắm chào hỏi: "Bác sĩ Giang?"
Trí nhớ Giang Nhan trước giờ đều tốt, có thể nhớ kỹ những bệnh nhân của mình, cô nhận ra đây là một bệnh nhân đã từng đến bệnh viện mình để tham vấn tâm lú, cô gật đầu nở nụ cười nhẹ...
"Bác sĩ Giang, sao cô lại ở đây?"
Giang Ngạn vừa định mở miệng, Hàng Án đã bước ra từ trong văn phòng, phụ huynh đó thấy cậu, vì sai lầm của con mình mà cảm thấy có chút áy náy, lập tức ngừng nói.
"Bác sĩ Giang, tôi đi trước."
Giang Nhan giương mắt nhìn về phía Hàng Án và Lý Giai Giai, cha mẹ của họ đều không đến, so với đám ra tay kia, họ trông còn yếu ớt và đáng thương hơn.
"Tụi em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-tam-than-noi-chuyen-yeu-duong/2918224/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.