“A ha, giỏi lắm, giỏi lắm rồi. Còn dám vác mặt về cơ đấy. Mẹ tưởng mày đi luôn rồi chứ.”
Linh An vừa ló đầu vào nhà đã nghe thấy tiếng mẹ cất lên lanh lảnh.
Linh An hoảng hồn ngồi thụp xuống, nhắm mắt nhắm mũi xoa hai tay trước mặt, van xin: “Mẹ à, con sai rồi, con sai rồi. Lần sau con sẽ không thế nữa. Chỉ tại hôm qua hơi quá đà nên con ngủ luôn tại nhà bạn, quên mất không gọi điện về. Để bố mẹ phải lo lắng, con thật sự bất hiếu quá. Mẹ à, mẹ tha cho con lần này đi mà.”
Bố cô ngồi trên ghế, cất tiếng thở dài: “Cứ như thế này thì bố làm sao yên tâm cho mày đi Hà Nội được cơ chứ.”
“Bố à, con cũng lớn rồi, đã đến lúc phải tự lập rồi. Cứ để bố mẹ ôm ấp đến bao giờ nữa. Con không muốn thành con ngốc suốt ngày chỉ biết đến cái xó nhà đâu.”
“Haizzz... Đôi khi ngốc cũng là một cái phúc đấy con ạ.” Mẹ chầm chậm lắc đầu.
“Thôi thôi, không nói nữa. Dù sao cũng đã quyết định rồi. Con đi lấy hành lý, sắp đến giờ tàu chạy rồi.”
Đợi đến lúc Linh An kéo đồ đạc ra tới cửa, mẹ cô còn gọi với theo: “Con gái à, ba tháng đấy, nhớ là ba tháng nghe con.”
....
Linh An một mình đứng đón gió lạnh ở sân ga chờ Quỳnh Mai. Mãi đến khi cô nhân viên thông báo trên loa chuyến tàu tới Hà Nội chuẩn bị khởi hành mới thấy nó hớt hải chạy đến.
“Con quỷ, mày chết dí ở đâu mà bây giờ mới đến.”
“Đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-tac-ke-khong-co-hoa/1672/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.