[65]
Cuối cùng, cả hai ngồi xuống bàn trống bên đường, gọi một bát nhân đậu đỏ.
“Trước lúc đến ông ăn gì chưa?”
“Rồi…” Đậu đỏ vừa mềm vừa ngọt, Hứa Trì nheo mắt đầy thỏa mãn, “Tôi nấu bát mì…”
Đường Nghiễn Chi cười nhạo, “Ông biết nấu mì cơ hả?”
“Tôi nấu ngon đấy.” Hứa Trì nghiêm mặt, “Đừng có coi thường tôi.”
“Rồi rồi rồi…” Đường Nghiễn Chi phụ họa, “Ông chỉ tôi cách nấu đi? Về tôi học làm thử.”
“Đơn giản lắm, đầu tiên là…” Hứa Trì trình bày, “Rửa sạch các nguyên liệu nấu ăn, rồi thái hạt lựu…”
“Sao phải thái hạt lựu?” Đường Nghiễn Chi hỏi, “Tôi thái miếng không được à?”
“Được chứ…Nhưng tôi thích thái hạt lựu, như thế sẽ có cái cảm giác nghi thức hơn…”
“Cảm giác nghi thức là cái gì thế?”
“Cái cảm giác nghi thức lúc nấu ăn,” Hứa Trì nói tiếp, “Sau đó đổ dầu, xào chín các nguyên liệu, rồi cho nước vào, cuối cùng thì thả mì là xong.”
Đường Nghiễn Chi nín cười, hỏi, “Thế rốt cục làm thành nồi hầm đúng không?”
“Đâu phải thế.” Cuối cùng thì Hứa Trì cũng nghe thấy cái thái độ sai sai trong giọng điệu của Đường Nghiễn Chi, thẹn quá hóa giận, “Sao ông phải cãi với tôi nhờ!”
Đường Nghiễn Chi cười không dứt được tiếng, Hứa Trì thấy anh cười đến độ suýt ụp mặt vào bát đến nơi cũng buồn cười theo.
“Tôi với ông đúng là nhạt nhẽo ….”
“Thế nói chuyện gì không nhạt nhẽo đi, ” Đường Nghiễn Chi ngừng cười, vừa ăn nhân đậu đỏ vừa hỏi, “Kể chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-tac-gia-truyen-bi-gap-tac-gia-truyen-ngot/2893564/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.