Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Vừa ngẩng đầu tôi ngay lập tức nhìn thấy mẹ mặc áo thun đồng phục đứng trước mặt tôi và Dương Hoán, tư thế giống như đang bắt gian tại trận. Tôi xấu hổ, tôi không biết phải giải thích thế nào với mẹ, có Dương Hoán ở đây cũng không tiện nói thẳng, đành phải giả ngu, "Mẹ, sao mẹ lại ở đây?"
"Đội trống người cao tuổi của mẹ hôm nay biểu diễn xong đến đây định ăn liên hoan." Mẹ nói xong quay sang nhìn Dương Hoán với một biểu hiện phức tạp. "Hai con đến đây ăn tối à?"
"Dạ... " Tôi cẩn thận chọn từ, "Hôm nay con có nhờ Dương Hoán làm giúp con một việc, nên đãi cô ấy bữa tối để cảm ơn."
"Thế à." Mẹ gật đầu cười, vẻ mặt không biết đang vui hay tức giận. Bà đứng đây trao đổi với chúng tôi vài câu rồi lại trở về đội trống eo người già, trước khi đi còn cười bảo tôi ăn cơm xong đợi đưa bà về. Tôi biết tính tình của mẹ tôi, biết rằng một lát nữa sẽ gặng hỏi, nhưng lúc này, thái độ của mẹ tôi đối với Đường Duệ vẫn chưa rõ ràng, lại đụng phải tôi và Dương Hoán đang ăn tối, tôi cũng không tưởng tượng được phản ứng của mẹ tôi sẽ như thế nào.
Sau khi tôi ăn tối với Dương Hoán với một tâm trạng đầy lo âu thấp thỏm, Dương Hoán ra về trước. Tôi phì phèo điếu thuốc bên ngoài tiệm ramen đợi mẹ đi ra, trong lòng chợt chán nản, nghĩ mình ba mươi mấy rồi. Sao chuyện tình cảm của lại phải phụ thuộc vào sắc mặt của mẹ. Hút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ta-noi-loi-tu-biet-voi-thanh-xuan/1347712/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.