Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Quen biết Đường Duệ là một điều rất tình cờ. Mùa hè năm đó, tôi vừa nhận được giấy báo nhập học từ trường đại học, ở cái thời mà việc đậu đại học vẫn còn hiếm như lá mùa thu, đây quả thật là một chuyện rạng rỡ cả dòng họ. Thầy Vương, người đã dạy tôi môn toán suốt ba năm, cực kỳ hào hứng, nhất quyết kéo tôi về trường cũ của thầy để truyền dạy kinh nghiệm thi vào đại học cho các học sinh nhỏ tuổi. Lòng hư vinh quấy phá, sau một vài lời từ chối giả tạo, tôi bước lên bục giảng, diễn thuyết trước lớp Đường Duệ với vẻ mặt hăng hái tràn đầy năng lượng.
Tôi trên bục hùng hồn nói tràn giang đại hải những điều vô nghĩa, đủ để cho thầy Vương nở mày nở mặt. Lúc bước xuống, thầy Vương vỗ tay đầu tiên, thậm chí trong mắt còn ánh lên nước mắt; ngay lúc thầy Vương định lau mũi bằng ống tay áo, Đường Duệ ngồi ở hàng đầu tiên đưa cho thầy một chiếc khăn tay.
Khi đó tôi mới chú ý đến cậu bé trắng trẻo vóc người nhỏ nhắn ngồi ở hàng ghế đầu này. Lần đầu tiên nhìn em, tôi chỉ cảm thấy đôi mắt em to kinh khủng, khi ngẩng đầu nghe người nào đó nói, môi mỏng mím chặt, mắt to long lanh chớp động, tựa hồ là nghe mà lại như không nghe, biểu cảm khó hiểu ấy dường như thu hút mọi người vào đôi mắt to đen láy ấy.
Bị cặp mắt kia thu hút, tôi như ma xui quỷ khiến bước đến chỗ em, lật giở cuốn sách bài tập đại số trước
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ta-noi-loi-tu-biet-voi-thanh-xuan/1347692/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.