Cô ra về với 1 tâm trạng nặng trĩu, chết cô rồi, cái phần diễn xuất tự dưng lại bị bỏ dở giữa chừng thế này thì cơ hội trúng tuyển của cô sẽ còn là bao nhiêu đây?? Số cô đúng là khổ quá đi mờ!
Đến nhà, thả phịch cơ thể mình xuống dưới tấm nệm êm ái. Haidaa sao tự nhiên cái đầu cô lại đau như búa bổ như thế này?? Do vất vả quá chăng? Chắc mẩm chỉ định chợp mắt thôi rồi sẽ ổn nhưng chưa kịp khép mắt đã bị tiếng chuông điện thoại phá đám, 2 mi tâm khẽ chau lại:
BN: Sao?
HB: Hôm nay sao rồi? Casting chắc tốt lắm đúng hơm bae??
BN: Tốt cái đầu mày á! Phần …. ọe … - Đang nói dở, cổ họng cô bỗng nghẹn ứ lại, vội chạy vào phòng vệ sinh nôn thốc nôn tháo rồi 2 mí mắt dần khép lại đầy mệt mỏi và cái điện thoại cũng rơi xuống đất một cách tự do.
Hải Băng ở đầu dây bên kia đầy lo lắng, vội gọi tên người con gái ấy - người mà nó yêu thương nhất...
HB ; Bảo Ngọc! Mày sao rồi? Bảo Ngọc... trả lời tao đi!!
Nhưng trả lại cho Hải Băng đáng thương không phải là giọng nói mà cô mong ngóng mà là sự im lặng đến rợn người... Vội vã lao xuống nhà với nguyên bộ quần áo ngủ, cô gọi to:
HB: Chú Đức ( tài xế),chú Đức, đưa cháu đến căn hộ của Ngọc.
Ngôi trên xe mà lòng nó như lửa đốt. Người con gái của nó làm sao có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ! Nếu điều tồi tệ nào xảy ra với Bảo Ngọc cô thì có lẽ cái cuộc sống này của Hải Băng sẽ sụp đổ hoàn toàn mất.
Đến nơi nó lao vào dùng chìa khóa phụ để mở cửa ( căn hộ của cả 2 đứa),vội bước vào, tay chân run lên bần bật chạy khắp nhà, vẫn luôn miệng gọi cái tên quen thuộc kia. Sao lạnh lẽo quá vậy? Tại sao cái nơi toàn kỉ niệm của 2 đứa giờ lại trống trải 1 cách rợn người như thế?? Rồi tim nó như thắt lại khi thấy thân ảnh bé nhỏ của cô đang nằm trên sàn nhà tắm, đôi môi nhợt nhạt, hoàn toàn mất đi sức sống. Cái cảnh tượng lúc đó nó thương tâm lắm, người ngoài cuộc liệu có thể hiểu?? Bế thốc Tiểu Ngọc của mình lên, nó ôm cô thật chặt, gần như muốn 2 người hào vào làm 1, muốn truyền hết sức mạnh của mình cho cô gái nhỏ yếu đuối trong tay mình.
HB: Bảo Ngọc này, tao đến với mày rồi đây, đừng lo, có tao bên mày rồi! - Nói rồi cô khẽ vuốt những lọn tóc lòa xòa trước mặt cô, vụng trộm đặt nhẹ 1 nụ hôn lên trán xinh.
Biết sao không? Đôi môi mềm ngọt của người con gái tên Bảo Ngọc ấy chính là thứ mà Hải băng nó bao lâu nay mong muốn, thèm khát có được nhưng cô vẫn không hề làm điều bỉ ổi bởi cái thứ hôn môi đó cô sẽ có được thôi... nhưng là từ 2 phía... Tạm thời bây giờ nó cứ sống với cái giới tính mà ông trời ban sai lệch cho mình đã.
Sau 1 giấc ngủ miên man thật dài, 2 mí mắt cô khẽ cử động rồi dần hé mở, sự tiếp xúc với ánh sáng đột ngột như vậy khiến cô không kìm được mà nhăn mày lại đầy tức tối. Cái đầu của cô từ nãy đến giờ cứ ong ong, cheng cheng đây, điên mất thôi! Cử động nhẹ nhàng để trả lại sự tự do cho cơ thể bỗng 1 chất giọng quen thuộc cất lên khiến cô giật mình:
HB: Tiểu Ngọc, mày tỉnh rồi!! - Mừng rỡ
BN: Sao mày lại ở đây?
HB: Tại mày hết. Đang nói chuyện tự nhiên lại im lặng không thèm trả lời hại tao lo muốn chết. Lúc đó tao mà không tới kịp thì mày chết chỏng chơ ra rồi đúng không? Mà có ngất cũng phải nói 1 câu " Mày đợi tao ngất tí " rồi hẵng ngất chứ. Mày thật là... chẹp chẹp!
Cô như không để tâm, cố nhoài người về phía cái bàn lấy nước uống thì lại bị bàn tay thon thon khác giữ lại.
HB: Mày đang sốt, nằm im tao lấy cho.
Cô ngoan ngoãn nghe lời, ngồi im re ôm em Kumamon to oạch. Nói thầm nhé, không nói với ai nhé, cô đây hai mươi rồi mà còn bị bệnh cuồng gấu bông đó! Sau cái phim My little Princess thì tinh thần gấu bông còn tăng lên gấp bội nên đã sắm nguyên em Kumamon to đùng đoàng này về nè! Chỉ mong có ngày ẻm đột biến, biết đi, biết đứng, biết quan tâm, bảo vệ cô thôi! Còn có 1 bí mật hơi to nữa nè, những cái mơ mộng về em gấu đột biến đều được cô vẽ lại hết vào 1 cuốn sổ tay. Cất kĩ lắm nha, tò mò cũng khó mà tìm thấy. Có người thấy chắc cô ngượng thối mũi mất. Kể xong rồi đó, nhớ giữ kín đừng nói với ai nha!! Suỵt...
HB: * Khẽ nói * Mày có thể ngưng yêu gấu bông mà quay qua yêu tao không hả con kia?
BN: Gì cơ? Tao nghe không rõ.
HB: Không có gì đâu.
BN: Có cái gì đó. Tao nghe rõ thấy chữ gấu bông mà!
HB: Thì là tao đặt mua cho mày em gấu thiên thần rồi đó. Thích không?
" AAAAAAAAAAAAA! Thích thích chứ! Đương nhiên là phải thích rồi!! "
Vâng là cô hét đấy. Cái mồm con bị ốm mà con to gấp mấy lần cái loa đám cưới. Mai sau có thất nghiệp thì đi khóc thuê cũng dư giả mà sống qua ngày. Bỗng giọng Hải Băng nghiêm túc hẳn:
HB: Vừa rồi bị ngất là do mệt, kiệt sức đúng không?
Cô phụng phịu gật đầu nhìn thương lắm.
HB: Sao không uống thuốc?
BN: Hết... à tao lười tưởng ngủ chút là đỡ. Hề hề!
HB: Bảo Ngọc à, mày không coi tao là bạn sao? Tao biết hết, mày hết thuốc rồi và không muốn phiền ba mẹ nhưng tự sức thì không đủ tiền mua??!! Tao nói đúng hay sai?
Cô sững sờ, chẳng lẽ con nhỏ kia theo dõi cô suốt bao nhiêu ngày qua à??
BN: Bạn Hải Băng thân yêu này, bạn đừng giận. Chả là... bạn biết đấy, thuốc vài chục triệu tớ không gánh nổi. Mà bạn thấy không? Không uống thuốc, ngủ 1 giấc là tớ lại khỏe re, không chút mệt mỏi. Thấy không này??
Phạm Hải Băng thở dài, vất bịch thuốc đem theo ra trước mặt con bé bắt cô nhận cho bằng được. Nó hiểu cô quá mà vì thế đã mua sẵn nguyên cả tiệm thuốc về nhà rồi. Mà tự nhiên nghe nó xưng bạn tớ rợn người vãi cả đạn!
---------------------------- Tua -----------------------------
Thời gian trôi qua lề mề chậm chạp như 1 lão rùa già để rồi ngày hôm nay cũng đã đến, cái ngày định mệnh của top thí sinh như cô - ngày công bố kết quả casting. Trong ngày hôm nay, ai trúng tuyển sẽ nhận được thông báo từ ban tổ chức về máy vì thế mà cô cứ khư khư cái điện thoại, giữ cho màn hình sáng 24/24 mà nó không được phép hết pin. Thật là vi diệu a ~!!
1h... 2h... 3h... 11h đêm, vẫn rất nhiều những thông báo dồn dập đến làm cô háo hức mong mỏi vậy mà chẳng có chút gì là liên quan.
11h30... tình trạng như vậy vẫn kéo dài khiến cô gật gà gật gù bên cái bàn trang điểm nhưng chốc chốc lại thức giấc, vội vã dò la cái điện thoại.
12h... Chỉ còn lại 1 tia hy vọng thôi, cô bắt đầu cầu nguyện.
12h1... Sợi hy vọng đó bỗng nhiên dứt cái tách trong tâm trí cô. Hết thật rồi! Cơ hội của cô cũng không còn nữa. Mà cũng phải, đã là chim sẻ thì ham hố trở thành phượng hoàng làm gì cơ chứ, bởi nếu có thể thì đằng sau cái vẻ hào nhoáng đó vẫn chỉ là một con chim sẻ thấp cổ bé họng mà thôi! Thức tỉnh đi!
Quay qua phía Hải Băng đã ngủ từ lâu cô khẽ thở dài. Cô vô dụng thật, chẳng bao giờ có thể khiến người khác tự hào về mình mà chỉ có cô tự hào về họ. Cả bạn thân cô cũng vậy, cả 2 người Gia Huy và Hải Băng hình như chưa 1 lần thấy tự hào vì cô thì phải. " Hải Băng, tao xin lỗi, làm bọn mày thất vọng rồi... "
Sáng sớm hôm sau, khi tỉnh giấc, Hải Băng lười biếng liếc mắt nhìn quanh tìm kiếm dáng dấp thân quen của Tiểu Ngọc thì thấy cô đang cặm cụi gấp quần áo. Lăn qua phía đó, choàng tay ôm cô từ phía sau thủ thỉ:
HB: Mới sáng sớm mà, làm gì thế??
Bảo Ngọc cô quay qua, đối diện với khuôn mặt nhỏ của Hải Băng, cố kìm nén thứ cảm xúc trong mình mà gượng cười:
BN: Dọn đồ về quê ở với bố mẹ thôi, ở đây ăn không ngồi rồi chán lắm!
Hải Băng ngạc nhiên hỏi lại ý nói câu kia, cô lúc đầu còn muốn giấu giếm cho qua nhưng rồi đành buồn buồn kể lại. Hải Băng dỡ tung đồ trong vali cô ra 1 cách sứt khoát, mặt đanh lại tỏ vẻ không hài lòng:
HB: Vai diễn đó sẽ là của mày! - Nói xong nó nhấc điện thoại nói tiếp với bên kia đầu dây - Tôi muốn lấy lại vai nữ chính cho Bảo Ngọc trong bộ phim hợp tác mới của đài truyền hình của mình.
"..... "
HB: Là Nguyễn Lê Bảo Ngọc đó! Mắt anh có bị đui không? Trong đống thí sinh tôi đã xem qua có mỗi 1 người tên Ngọc thôi mà.
"..... "
HB: Không nhưng nhị gì cả. Làm nhanh nếu không muốn bị mất việc - Cúp máy, cô quay qua Ngọc - Xong, chuẩn bị tinh thần đi quay là vừa rồi đó bae ~
Biết con bạn gây áp lực với mọi người để cô có được vai diễn danh giá đó nên Bảo Ngọc ra sức thuyết phục; nói rằng sức mình có hạn, không phù hợp với bộ phim; không ổn lại quay qua đổ tội cho ông trời, cho cái số chó thui nhưng nó vẫn 1 mực như vậy. Lệnh của đại tiểu thư đã không khuyên được thì ai dám ra mặt cấm đoán.
Cùng lúc này, trong 1 căn nhà to, sang trọng, trong 1 căn phòng rộng lớn khác. Uyển Nghi đang ngồi chăm chút cho nhan sắc thì có điện thoại:
UN: Sao rồi ạ? Khi nào bộ phim bấm máy? - Bả vẫn tưởng mình nhận vai nữ chính nên phởn lắm:)
"..... "
UN: Tôi vào vai nữ phụ á? Chắc chắn có nhầm lẫn gì đó rồi!
"..... "
UN: Cái gì?? Nữ chính là ai cơ?
".... "
UN: Là... là cô ta sao? Là con nhỏ Bảo Ngọc đó? - Sau khi cúp máy, ả tức muốn xì cả khói ra khỏi đầu. Chẳng phải nhờ vai diễn đó tiếng tăm của diễn viên sẽ lan tỏa rộng hơn trông thấy sao? Hận chồng hận, được lắm, đã muốn đấu thì ta đấu đến cùng. Ả sẽ lợi dụng cái vai nữ phụ kia để mà trả thù con nhỏ kia. Ha, vai nữ phụ cũng không phải tệ!! Đến lúc trả thù xong xuôi, có tức đến mấy cũng chả kêu ai được còn Uyển Nghi này sẽ làm gì à? Chờ rồi sẽ biết!!