Hắn đưa tay ra bẹo má tôi, mặt vẫn gần như thế. “ Anh ta là người xấu đấy, sau này không được chơi với anh ta nữa nghe chưa?”
“ …iết òi…” Tôi lườm hắn.
Thằng cha buông má tôi ra, thế xong lại ôm tôi như ôm con gấu bông. “ Ôi mẹ ơi, cái đồ ngốc này chẳng biết gì hết.”
Vâng, tôi ngốc, tôi chả biết gì, còn hơn là bị điên như nhà ngươi.
“ Đi về thôi.”
Về đến nhà tôi đã thấy mùi bánh của Bảo An đáp tới tấp vào mặt. Chẳng là dạo này nó đang làm bánh táo để tặng người yêu nhân dịp “Va lung tung” nên là thi thoảng tôi lại được ăn ké ấy mà.
Tôi hí hửng chạy vào, nhón một miếng cho vào miệng.
“ Êu ôi, ngon hơn lần trước nhiều nhiều luôn.”
Ngon như bánh ngoài hàng luôn nha, lại còn thơm lừng mùi quế nữa cơ.
“ Lần này cho thêm caramel và quế nữa nên thơm hơn đúng không?”
Tôi dơ ngón cái lên. “ Chuẩn cơm mẹ nấu rồi.”
Bảo An ngước lên sau khi dọn dẹp đống lộn xộn.
“ Uống trà không?”
Tôi gật đầu lia lịa, ăn thêm một miếng bánh to nữa. Ăn bánh uống trà thì mới đúng vị à nha.
Đang rất sung sướng tận hưởng thì từ đâu một cơn đau đánh úp làm đứng hình, đau lắm luôn chứ không giỡn à nha. Tôi ôm lấy má, khóc không ra nước mắt. Qủa nhiên, ăn ké nhiều thì kiểu gì cũng bị trời phạt mà.
“ Sao đấy? Cắn phải lưỡi à?” Bảo An giật mình. “ Hay trong bánh có gì?”
“ Đau răng…”
Tôi thì ôm miệng sụt sùi. Em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ta-17/1800238/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.