Bố mẹ tôi lại xách hòm xiểng đi mất tiêu từ lúc nào không hay. Tôi vừa tỉnh dậy đã thấy mẹ gọi điện, báo là đã đáp máy bay ở Nhật rồi, đang “ tự sướng” dưới gốc cây anh đào nè. Thế rồi cúp máy cái rụp, không dặn dò gì thêm.
Mới đầu tôi còn gào ầm lên rằng bố mẹ quá đáng quá thể nhưng sau này bố mẹ cứ nhảy nhót vòng vòng trên thế giới riết cũng thành quen. Hơi đâu mà lo lắng này kia, tôi còn phải chăm sóc em trai đang tuổi ăn tuổi lớn nữa, nhà chỉ có hai chị em, nó không dựa vào tôi thì biết dựa vào ai?
Thôi được, thực ra là tôi dựa vào nó. Nhưng mà quái, sao hôm nay nó không chịu dậy thế nhỉ?
Bảo An là đứa rất chu đáo, nó lúc nào cũng dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, mà hôm nay Cà Chua đã tới rồi mà nó còn chưa chịu dậy.
Tôi đành chạy vào phòng lay nó.
“ Bảo An? Dậy đi? Muộn học giờ?”
Nó trùm chăn kín mít, còn không thèm ngồi dậy ngó tôi nữa.
“ Ư… em mệt lắm, không đi học đâu.”
Ô, nó lạ à nha? Tôi lo lắng sờ trán nó, má ôi, nóng như đổ lửa.
“ Tay chị lạnh quá àaaaaa…”
Tôi hoảng loạn chạy đi kiếm cái nhiệt kế.
Kết cục, Bảo An bị sốt, cái nhiệt kế hiện 39 độ làm tôi quéo hết cả người. Vội vàng viết hai cái đơn xin nghỉ học đưa cho Cà Chua, không còn cách nào khác hôm nay tôi phải nghỉ học để chăm nó thôi.
“ Bảo An, ăn chút cháo nhé? ”
“ Ứ… đắng họng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ta-17/1800222/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.