Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87
Chương sau
Cuối tuần điểm giữa kỳ được tổng hợp thành danh sách và dán ở bảng tin trường. Tôi đang lên ý tưởng thì thấy Đậu phụ hớt hải chạy vào. “ Chúng mày ơi, có điểm rồi, có điểm rồi.” Cả lớp chạy ùa ra ngoài, tôi cũng vứt bút vứt sổ chạy theo. Mọi lần có điểm tôi không hào hứng cho lắm tại vì tôi biết điểm kiểu gì cũng kém. Nhưng lần này khác rồi, tôi phải chạy ra xem thành quả của những ngày học chăm chỉ chứ. Một đám người đang bu lấy chật kín, xô đẩy nhau muốn đổ cả cái bảng tin. Khó khăn lắm tôi mới chen vào xem được. Xem nào, xem nào… Tôi như người mất hồn bị dòng người đẩy ra ngoài. Ôi mẹ ơi, không thể tin được, 8.5 điểm Toán, có mơ cũng không dám mơ ấy. Tôi chạy như bay về lớp học. “ Này, này, Thiên Ân, tôi được 8.5 đấy, 8.5 Toán…” “ Làm tốt l…” Hắn còn chưa kịp nói hết câu tôi đã ôm lấy mặt hắn lắc lắc vui mừng. Đây là lần đầu tiên trong những năm tháng cấp ba ròng rã, tôi được 8.5 Toán. “ Ủa sao đấy?” Cà Chua tò mò nhìn. Tôi buông Thiên Ân ra, quay lại nhìn Cà Chua. “ Mày xem điểm Toán chưa?” “ Xem rồi. Đừng nói với tao vì điểm kém mà mày hành hạ người ta ra thế kia nhé.” Tôi quay lại nhìn Thiên Ân đầu tóc như một mớ bùi nhùi, mặt đỏ ửng do bị ôm chặt. Ôi mẹ ơi, tôi cười cầu tài rồi quay lại chỉnh chỉnh vuốt vuốt đầu tóc cho Thiên Ân. “ Ê, điểm kém là tại mày nha, không phải do thầy nha, mắc gì mày làm con người ta ra nông nỗi này hả?” “ Tại tao vui quá thôi. Dỏng tai nghe cho rõ đây, tao - Bảo Bình – được 8.5 điểm Toán đó.” Cà Chua kinh hãi tới mức ngẩn cả người. Hôm đó thầy Doraemon còn khen tôi trước lớp nữa, làm tôi cứ bay bay bổng bổng á. Hai tuần sau tôi thi cuối kỳ xong, vẫn phải nhờ thầy Thiên Ân ôn tập thêm cho vài môn nữa, cuối cùng tôi cũng trải qua một kỳ thi tốt đẹp. Nhưng sau đó tôi lại lo lắng vì ngày sinh nhật của Thiên Ân sắp tới gần rồi. Không biết nên tặng cho hắn cái gì được nhỉ? Nhà thằng cha đó giàu nứt đố đổ vách ra, có cái gì hắn mà không có được. Mà nếu như có thì tiền để dành cả đời của tôi chắc cũng chưa bằng số lẻ nữa. Nghĩ tới nghĩ lui, thôi thì cứ làm cái gì handmade, vừa là tấm lòng vừa đơn giản. Tôi lọc cọc chạy ra cửa hàng vật dụng mua mấy đồ lỉnh kỉnh, loay hoay mất mấy ngày trời thêu thêu thùa thùa, may may vá vá, còn bị kim chọc chảy máu hết mấy đầu ngón tay nữa huhu. Xong lại nghĩ thấy bèo quá, hắn giúp tôi bao nhiêu mà tặng có mỗi một thứ thì xoàng quá. Thế là ngày sinh nhật hắn tôi vét lợn mua thêm một vài thứ nữa, rủ cả bọn Cà Chua tới nấu ăn. Chiều, bọn tôi có mặt ở nhà Thiên Ân. Lần này bác quản gia không mở cửa mà là hắn mở cửa. “ Ủa, sao hôm nay lại tự mở cửa thế? ” “ Tôi…” Cà Chua cắt ngang. “ Dài dòng quá, vào đi muộn rồi.” Thế là ba đứa tràn vào như một cơn gió, mặc kệ hắn đứng như trời trồng ở cửa. Vào tới bếp, bác Vân đang lúi húi làm cái gì đó. Thấy bọn tôi bác hơi giật mình. “ Bác Vân, hôm nay bọn con mượn bếp nha.” “ Thôi, mấy đứa lên nhà đi, ở đây dầu mỡ bẩn lắm.” Nhưng nhà bếp dưới tay bác quản lí, sạch tới một hạt bụi cũng không có nữa là dầu mỡ. “ Bác ơi, hôm nay là sinh nhật Thiên Ân, bọn con muốn nấu cho cậu ấy một bữa ạ. Bác yên tâm, bọn con sẽ dọn sạch không có một vết bẩn nào luôn.” Thế là bác Vân giao nhà bếp lại cho chúng tôi sau khi dặn dò kỹ càng. Cà Chua và Củ Cải nấu món chính, còn tôi lo món đặc biệt hơn, bánh chocolate công thức trứ danh của Bảo An. Tôi chưa nói bạn nghe sao? Bảo An làm bánh cực đỉnh luôn, mềm mịn cứ như ngoài hàng luôn ấy. Sau 2 tiếng lui cui dưới bếp cuối cùng bữa ăn đặc biệt dành cho bạn Thiên Ân đã xong. Nói cho hoa mĩ vậy thôi, chứ thực ra bọn tôi chỉ làm một nồi lẩu bình thường và dăm ba món ăn kèm mà thôi. Xong lẩu, tôi bê bánh kem trứ danh của Bảo An lên – cái của tôi thực ra là hỏng rồi, nên nhờ Bảo An làm một cái khẩn cấp. Hát mừng xong, thổi nến xong, Cà Chua giống như chỉ đợi có thế, làm một đường cơ bản lên cái bánh chocolate xinh đẹp rồi quẹt thẳng vào ba cái đứa đang ngơ ngác như bò đội nón kia. “ Ăn đi thôi.” Nào có ai mời ăn như thế bao giờ, đây là một lời khiêu chiến chắc luôn. Thế là một trận chiến bánh kem bung bét xảy ra, chỉ tội mỗi cái bánh kem cuối cùng lại ra cái hình dạng rõ kinh khủng, trơ còn mỗi phần gato. Bởi phần kem đã bay lên mặt bọn tôi hết rồi.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87
Chương sau