Năm ngày loáng cái đã trôi cái vèo, dưới sự dạy dỗ của Thiên Ân tôi đã tiến bộ rất nhiều.
Lần đầu tiên trong năm ngày, hắn khen tôi.
“ Tốt lắm, đáp án đúng, kết cấu mạch lạc logic. Cậu tiến bộ rất nhiều.”
Chuyện, bà đây sống chết ngày đêm ôn tập trong năm ngày qua tất nhiên phải có kết quả rồi.
“ Làm nốt cái này rồi nghỉ ngơi đi.”
Tôi ngoan ngoãn làm bài nhưng được nửa chừng thì mắt tôi không thể nào mà mở ra nữa, thế là ngủ gục luôn. Chắc do thời gian vừa qua đã ôn thi lại còn phải viết bài nên bây giờ hết năng lượng rồi.
Lúc tôi tỉnh dậy hắn vẫn chong đèn nghiền ngẫm cái mớ sách gì đó, tôi thì đang nằm trên giường êm ái đánh một giấc ngon lành. Tôi nhìn đồng hồ, hoảng hốt nhận ra bây giờ đã 11h rồi.
Vội vàng nhét sách vở vào cặp, giờ tôi mà không về thì Bảo An nó cho ngủ đường mất.
Hắn chợt túm tôi lại.
“ Khuya rồi, để tôi đưa cậu về.”
Tôi xua xua tay. “ Thôi khỏi, nhà gần xịt à, cậu cứ làm việc của cậu đi.”
“ Không sao, tôi cũng muốn ra ngoài hít khí trời.”
Tôi cũng không từ chối nữa, để hắn đưa về.
Nhà Thiên Ân cách nhà tôi ba bước chân, loáng một cái tới cổng nhà tôi.
“ Tối rồi mà còn làm phiền cậu quá, cảm ơn đã đưa tôi về nhé.”
Giờ tôi mới để ý tên nhóc này vì vội vã đưa tôi về mà mặc có một cái áo mỏng dính ra đường, dám cá bây giờ mà có cơn gió nào thổi ngang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ta-17/1800213/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.