Tất cả mọi người lục đục xuống xe. Tôi và Thiên Ân đi xuống sau cùng. Bởi vì hắn đi trước tôi nên tôi có thể nhìn thấy vai hắn và… cả dòng suối nhỏ vắt qua vai hắn nữa.
Tôi giật mình.
Bảo Bình ơi Bảo Bình, mày làm sao lại có thể làm ra cái chuyện bựa như thế hả? Làm sao mày có thể vừa mượn vai người ta ngủ lại còn chảy dãi ra áo người ta thế kia? Mày có biết một bộ quần áo của tên thiếu gia sống trên nhung trên lụa kia có thể lên tới vài trăm đô không?
Trời ơi, nếu đúng quần áo của hắn tính bằng tiền đô thật thì bán cả nhà tôi đi cũng chưa chắc đền nổi, chẳng lẽ từ đây về sau cả nhà tôi sẽ phải sống ở ngoài đường ư? Rồi mùa đông tới, bốn người một nhà chúng tôi sẽ chết rét, chết đói ngoài đường sao?
Không được, tôi không thể để chuyện này xảy ra được. Phải lập tức sửa sai ngay.
Không nghĩ ngợi gì nữa hết, tôi lao vèo theo hắn, rút khăn tay ra lau sạch nước dãi trên vai hắn.
Hắn chụp lấy tay tôi, nhăn mặt hỏi.
“ Cậu làm cái gì thế?”
Tôi giấu vội cái khăn giấy ra đằng sau.
“ Không có gì. Không có hết.”
Hắn nhìn tôi như đứa ngốc rồi quay đi.
Chờ hắn đi khuất rồi tôi mới dám thở hắt ra một hơi. Hà hà, ta đã thoát… tên ngốc kia còn lâu mới phát hiện ra...
“ Ồ... Tình như cái bình luôn...”
Đằng sau tôi là hơn 38 đầu người từ nãy giờ im lặng xem phim tình cảm.
Đậu Phụ và Cà Rốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-ta-17/1800202/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.