Giữa trưa, Hạ Lan Vi mới từ trong không gian đi ra thì nghe được tin cốc chủ Hồng dược cốc chết thảm. Nghĩ đến ông già đầu tóc hoa râm luôn hiền từ, trong lòng nàng có chút đè nén.
Chuyện càng khó giải quyết hơn chính là, nếu cốc chủ Hồng Dược cốc đi rồi, vết thương của Lam Ly Hạo...
Kỳ thật hai ngày nay nàng cũng đã tìm ra phương thuốc giải độc, chỉ là còn cần thử nghiệm và hoàn thiện hơn một chút. Nghĩ như vậy, nàng nhanh chóng quay trở lại không gian.
Mà ở một địa phương yên tĩnh khác, Cố Phán Yên đã lâu không xuất hiện giờ phút này lại mang khuôn mặt lạnh băng, đứng thẳng. Mà ở phía sau cách nàng ta không xa, là một người áo đen che mặt.
Hắc y nhân kia đeo mặt nạ nhưng không khó nhìn nhìn ra dưới lớp mặt nạ là một đôi mắt mang theo ý cười.
Người nọ nói: "Lão già kia chết rồi, cũng quá tiện nghi cho lão."
Cố Phán Yên nhìn cặp mắt kia, cảm thấy rất quen thuộc nhưng rồi lại không dám xen vào nhiều, vội cúi đầu hỏi: "Kế tiếp chúng ta nên làm thế nào? Số lần động thủ càng nhiều, sơ hở lộ ra cũng tăng..."
"Đây không phải là chuyện ngươi nên quan tâm." Người nọ dùng đầu ngón tay bắt được một chiếc lá khô, trong giây lát nó đã hóa thành bột phấn.
Cố Phán Yên lập tức im miệng, sau lưng chảy ra một tầng mồ hôi lạnh.
Người nọ trầm mặc một lúc, híp mắt ngẩng đầu sai khiến: "Chỉ là ngươi nói cũng đúng, đám tiểu lâu la ở chỗ này quá là phiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-su-phu-hac-hoa/1719402/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.