Edit: Astute Nguyễn
Beta: Đậu Xanh
Lam Ly Hạo đi theo Cố Phán Yên một đoạn, chỉ trong chớp mắt đã tới khu rừng rậm rạp ít người.
Cố Phán Yên xoay người lại, tấm lụa mỏng màu trắng bị vén lên, nàng ta có chút không vui mà nhướng mày. Lam Ly Hạo cũng dừng lại.
"Ngươi đi theo ta làm cái gì?" Cố Phán Yên không khách khí mở miệng.
Lam Ly Hạo chớp mắt, môi hơi mấp máy, hắn đang không biết làm sao.
"Hay là vừa nãy ở trên đài đánh chưa đủ, còn muốn đến tìm ta tỷ thí một phen?"
Lam Ly Hạo đi vào, nhìn Cố Phán Yên nói: "Ta là có việc hỏi ngươi."
"Chuyện gì?"
Cố Phán Yên nói, thần sắc nhàn nhạt, đôi mắt như phủ sương mù, khuôn mặt dường như vĩnh viễn chỉ có một biểu tình lạnh lùng như vậy.
Lam Ly Hạo nhìn nàng ta, không biết vì sao đầu óc bỗng nhiên lại hiện lên khuôn mặt tươi cười của Hạ Lan Vi, đôi mắt trong veo, như tinh quang trên trời, khi cười lên, mi mắt cong cong, mượt mà linh động, khuôn mặt kiều diễm động lòng người.
Hắn nhìn Cố Phán Yên lần nữa, lại có chút không nói lên lời.
Nên nói cái gì đây?
Cho dù nàng ta thật sự là tiểu cô nương hắn cứu năm đó, vậy thì đã sao? Chính bản thân hắn cũng chẳng cần người ta báo đáp.
Lam Ly Hạo nghĩ thông suốt, nói: "Ta chỉ là tới nói với ngươi, những gì bọn họ nói vừa rồi, ngươi không cần để trong lòng."
Khuôn mặt lạnh băng của Cố Phán Yên biến đổi, nàng ta sững sờ trong giây lát. Lam Ly Hạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-su-phu-hac-hoa/1719372/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.