Chương trước
Chương sau
Edit:Nguyễn Ngọc
Beta: Đậu Xanh
Hạ Lan Vi đem tượng đất đặt ở trong hộp gấm, lúc này lôi đài đã chuẩn bị tốt, trận đấu còn chưa chính thức bắt đầu, đã có đệ tử không kìm nén được bay lên trên đài so cao thấp với nhau. Kết quả đương nhiên là không được công nhận, cuối củng chỉ có thiệt thân.
Trên đài có một nam tử dáng người thấp bé mảnh khảnh bình tĩnh đứng đó, không biết có phải là hình dáng thật hay không, thoạt nhìn tuổi còn nhỏ. Đối diện hắn là một nam tử trẻ tuổi thân hình cao lớn.
" Vị sư đệ này——"
Nam tử trẻ tuổi nhìn hình dáng đối phương, đánh giá qua kêu một tiếng sư đệ, thanh âm hắn vang dội hữu lực, ngẩng đầu ưỡn ngực, chắp tay nhìn đối phương nói:" Đao kiếm không có mắt nếu hiện giờ ngươi muốn rời đi còn kịp lúc."
Lời này nghe qua lễ nghĩa chu toàn, giọng điệu thân thiện, lại hàm chứa sự xem thường người khác.
Nam tử nhỏ gầy vẫn không tức giận, nhẹ nhàng cười, khuôn mặt tái nhợt do bệnh bởi vì cười lên, góc cạnh càng hiện rõ hơn.
" Đã bàn luận võ thì không để ý đến sống chết, cần phải chuyên tâm mới phải."
Nam tử trẻ tuổi nghe ra được ý vị khiêu khích, bỗng chốc cười, đong đưa thiết chuỳ đen trong tay, làm cho những cái đinh bóng loáng phía trên phát ra âm thanh vang vọng bốn phương tám hướng.
" Tới! Lấy vũ khí của ngươi ra đi!"
Nam tử nhỏ gầy vẫn đứng yên tại chỗ, đôi mắt không chớp, bình tĩnh nói:" Đánh thắng ngươi thì không cần dùng vũ khí."
" Ngươi——"
Nam tử trẻ tuổi tức giận, giơ lên thiết chuỳ lao đến, chiêu nào cũng sắc bén, từng bước ép sát, không cho nam tử nhỏ gầy có cơ hội thở dốc.
Nam tử nhỏ gầy liên tục lùi về phía sau, bị đối phương ép đến mức liên tục né tránh, không kịp chống cự.
Đệ tử dưới đài hiển nhiên cũng nhìn ra được ai chiếm ưu thế hơn, sôi nổi thảo luận, không khỏi bày tỏ sự thương tiếc đối với nam tử nhỏ gầy.
Trên mặt nam tử trẻ tuổi lộ ra nụ cười đắc ý, thân mình đột nhiên nhảy lên cao thiết chuỳ loé ra ánh sáng, hung hăng giáng xuống nam tử nhỏ gầy.
Một chuỳ này đánh trúng, ít nhất cũng phải dùng linh dược điều trị mười ngày, mọi người ai cũng thở dài.
Lại không nghĩ đến, lúc thiết chuỳ sắp đụng đến nam tử nhỏ gầy, một khắc đó hắn ta chợt nghiêng người, tránh đi một chuỳ này một cách xảo diệu, nhân lúc mọi người còn chưa kịp nhìn rõ, đột nhiên vọt đến phía sau nam tử trẻ tuổi, đánh cho nam tử trẻ tuổi một chưởng. Thừa lúc người đó còn đang choáng váng lại tiếp tục đá một cái ở phía sau, làm cho hắn tuổi gục trên đài.
Dưới đài vang lên từng tiếng kinh hô.
Trần trưởng giáo đã ngồi bên lôi đài từ sớm, râu cong khẽ run rẩy, từ từ nói:"Thân thủ Hồ Thanh này thật ra cũng không tệ, chỉ tiếc là tính tình quá nóng nảy."
Ngô đạo tu ở bên cũng gật đầu đồng ý," Khâu Lăng Chí tuy thân thể yếu ớt bẩm sinh nhưng lại được cái thông minh. Biết chọc giận Hồ Thanh trước, rồi tìm nhược điểm của đối phương."
Hạ Lan Vi cũng xem rất chăm chú, cho nên đây là khuyên bọn họ, trăm triệu không thể khinh địch, chỉ tiếc lần nào cũng có người ngốc phạm sai lầm này.
Nàng chống cằm nhìn thi đấu, Lâm Tư Dao và Sở Minh cũng không biết gặp nhau lúc nào, đang đứng dưới đài say sưa xem trận đấu.
Nàng nhanh chóng đi qua, gặp hai người.
" Sư muội!"
Sở Minh là người đầu tiên thấy Hạ Lan Vi, nhìn nàng cười đến nở hoa, đôi mắt cong cong, lộ ra một hàm răng trắng tinh, hắn bước nhanh đến gần Hạ Lan Vi.
Lâm Tư Dao vô tình đẩy Sở Minh ra, chắn trước người hắn, đứng trước mặt Hạ Lan Vi nói:" Muội vừa mới đi đâu về vậy? Làm sao lâu thế mới đến?"
Hạ Lan Vi suy nghĩ một chút, quyết định không đem sự thật nói cho Lâm Tư Dao biết, bằng không không biết vào miệng nàng ấy sẽ biến thành cái gì.
Nàng nhìn qua lôi đài trống trải, cầm huyền băng kiếm bên hông, quay đầu nhìn hai người cười:" Hay là...đi lên đánh thử?"
Vừa dứt lời, Lâm Tư Dao và Sở Minh đều lui về phía sau hai bước, mặt đầy hoảng sợ, nhìn nhau.
Bọn họ đều có thể nhìn thấy sự đau khổ bị áp bức trong mắt đối phương.
Ai cũng biết sư muội nhà mình thiên phú kinh người, cùng nàng luận bàn, hoàn toàn chính là đơn phương ngược đãi thân mình, đặc biệt là Sở Minh, mỗi lần đều bị đánh đến mức khổ không thể tả, hoài nghi nhân sinh.
"Vẫn để hôm khác đi..."
Lâm Tư Dao khoát tay cười từ chối, Sở Minh cũng đồng ý với Lâm Tư Dao, nói giỡn, hai người đành phải tìm cớ trốn đi. " Không được."
Hạ Lan Vi dang tay ngăn cản, lông mày nhướn lên, híp mắt cười nói:"Hôm nay hai người phải có một người bồi ta."
" Để sư tỷ bồi ngươi!"
"Để Sở Minh bồi ngươi!"
Hai người đồng thời cùng lên tiếng.
Cuối cùng Sở Minh bị Lâm Tư Dao ép buộc đẩy về phía Hạ Lan Vi.
Sở Minh chậm chạp bước đi, đôi mắt tội nhiệp nhìn về phía Lâm Tư Dao, mặt đầy thóng khổ, dáng thương vô cùng nói:" Sư tỷ, chẳng lẽ ngươi không thương ta chút nào sao?"
Lâm Tư Dao hờ hững khoát tay, nói:"Từng thương."
Sở Minh: Ồ...
Nghĩa là bây giờ không thương đúng không:)
Hạ Lan Vi nhìn thấy bộ dáng khổ đại cừu thâm của Sở Minh, tâm tình rất tốt, nhìn hắn cười toe toét:"Sư huynh đi thôi!"
Bóng dáng một hồng một trắng xuất hiện trên đài trong nháy mắt.
Hạ Lan Vi mặc y phục màu đỏ thẫm, từ lúc nàng không cần phải đi học điện đến giờ, hầu như đều mặc váy màu đỏ. Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Nàng rút huyền băng kiếm từ bên hông ra, ánh nắng chiếu xuống thân kiếm càng trong suốt hơn.
Lại giả vờ chắp tay nhìn Sở Minh, mặt đầy nghiêm túc, khách sáo nói:" Đệ tử Lan Vi còn xin được sư huynh chỉ bảo nhiều hơn."
Vẻ mặt suy sụp của Sở Minh biến mất, thần sắc nghiêm túc, rút nhuyễn kiếm từ bên hông ra.
Một trắng một đỏ nhanh chóng xông vào đánh nhau trên sàn đấu.
Tuy rằng thực lực của Sở Minh kém hơn Hạ Lan Vi nhưng cũng khá có danh tiếng trong Đạo Diễn tông.
Cao thủ so chiêu, người xem ở phía dưới đều hoa cả mắt, nhưng cũng cảm thấy rất sung sướng. Các đệ tử xem đều có suy nghĩ giống nhau, hai người đánh có vẻ bất phân thắng bại, nganh nhau, chính là các tu sĩ công lực thâm hậu liếc mắt đều có thể nhìn ra được, nếu tiếp tục đánh, đối với Sở Minh có chút bất lợi.
Túc Hoà nhìn chằm chằm hai bóng dáng trên đài, trong chốc lát, mắt đào hoa mở to, có chút ngạc nhiên, hướng nam tử toàn thân tiên khí đang ngồi ngay ngắn nhấm nháp bên cạnh nói:" Ta nói này sư đệ, tiểu chất nhi làm thế nào có thể tiến bộ nhanh như vậy?" Hắn lại quay sang nhìn mấy lần, tiếp tục nói:
" Ta nhìn chiêu thức đầu tiên này, cũng sắp đuổi kịp ngươi năm đó rồi."
Vân Hoan ngồi toàn bên cạnh cũng ngạc nhiên nói:"Đúng thật là có thiên phú."
" Kỳ thật Sở Minh cũng không tồi." Trần chưởng giáo mở miệng nói theo, râu cá trê nhếch lê nhếch xuống," Hai tiểu tử năm đó làm loạn ở khoá của ta, không nghĩ đến bây giờ lại có tiền đồ như thế."
"Ai! Mọi chuyện luôn không thể dự đoán trước được." Ngô đạo tu nói.
Một loạt các trưởng lão, đạo tu, chưởng giáo điều đều nhao nhao ngồi lại bàn luận về Hạ Lan Vi.
Hi Loan không nói gì, khuôn mặt lạnh lùng buông lỏng một chút, giống như băng tuyết sơ dung, đất trời vào xuân, mặt mày chứa ánh sáng, khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra biểu tình vui mừng có một chút kiêu ngạo, khoé miệng khẽ nhếch lên.
" Các ngươi cũng không nghĩ lại xem đây là đệ tử của ai." Hi Loan mỉm cười.
Mọi người:"......"
Lúc mọi người nói, trận đấu giữa Hạ Lan Vi và Sở Minh cũng đi vào hồi kết. Cuối cùng, Hạ Lan Vi xoay người nâng chân đá trường kiếm trong tay Sở Minh.
Trường kiếm keng một tiếng, từ trong tay Sở Minh rơi trên mặt đất.
Dưới đài vang lên một trận thanh âm cổ vũ.
Tuy rằng Sở Minh bị thua, chính là lại không có người thổn thức. Ngược lại, mọi người nhìn Hạ Lan Vi đầy ngưỡng mộ, mà nhìn về phía Sở Minh lại tràn ngập sự kính nể.
Nhưng mà Túc Hoà lại không nghĩ vậy, hắn nhíu mày, mắt đào hoa tràn đầy ghét bỏ. Quay đầu nhìn Hi Loan đang vui vẻ thanh thơi uống trà ở bên cạnh, chợt ghé người lại gần, cười hì hì nói:" Sư đệ, ta muốn thương lượng với ngươi một chuyện được không?"
" Hửm?" Hi Loan hờ hững nhìn hắn.
Túc Hoà nói:"Chúng ta đổi đồ đệ đi! Ngươi nói Lan Vi bái ta làm sư phụ, ta đưa tiểu tử Sở Minh kia tặng cho ngươi, thuận tiện đem nha đầu Tư Dao tặng cho ngươi luôn."
Hi Loan:"......"
Lông mày hắn nhíu lại, cười đến nở hoa, thấy Hi Loan không nói gì, tiếp tục vô sỉ nói:"Thế nào? Ta dùng hai đồ đệ đổi lấy một đồ đệ của ngươi, có lời quá còn gì?"
"......"
Vân Hoà vẫn luôn ở bên cạnh lắng nghe bỗng nhiên cười thành tiếng, hắn nhẹ nhàng cầm quạt xếp, thảnh thơi lắc lắc, không nhanh không chậm nói:" Túc Hoà sư huynh, đồ nhi đó của Hi Loan được bảo vệ như tròng mắt, chỉ sợ ở trong mắt Hi Loan sư huynh, mười người Tư Dao và Sở Minh cũng không bằng một Lan Vi đâu."
Một lời trúng đích.
Túc Hoà: Ồ.......:)
Hi Loan nghe xong cúi đầu cười nhạt, nhưng cũng không phủ nhận. Hắn ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào bóng dáng màu đỏ trên đài.
"Sư huynh, cảm ơn!" Hạ Lan Vi mỉm cười chắp tay.
Sở Minh giơ tay lên lau mồ hôi ở trên trán, nhếch môi cười, lộ ra hàm răng trắng:" Sư muội ngươi lại tiến bộ hơn rồi."
" Sư huynh cũng không nhường chút nào."
Một phen giao lưu với nhau kết thíc, Hạ Lan Vi nghiêng đầu, nhìn về phía Trần chưởng giáo và Ngô đạo tu gật đầu mỉm cười chào hỏi. Tầm mắt nàng lướt qua một vòng, nhanh chóng đối diện cới tầm mắt của Hi Loan đang chăm chú nhìn nàng.
Hạ Lan Vi hơi ngẩn ra một chút, theo bản năng mỉm cười nhìn Hi Loan.
Vừa mới đánh nhau, trên mặt nàng có một tầng mồ hôi mỏng, ửng hồng, đôi mắt trong trẻo mê người, hai má phúng phính trơn mượt đáng yêu. Nàng cười tươi, như ánh mặt trời, chiếu nhân tâm đế.
Hạ Lan Vi sợ nhìn thấy biểu tình lạnh lùng trên mặt Hi Loan, cười xong quay đầu chạy xuống đài.
Nàng không biết rằng, trong nháy mắt lúc nàng quay đầu, Hi Loan vẫn luôn lẳng lặng cứ như vậy nhìn nàng, khuôn mặt ôn nhu lưu luyến, khoé miệng nhếch lên, hơi mỉm cười.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.