Edit:Nguyễn Ngọc
Beta: Đậu Xanh
Lúc này trời cũng đã sáng Hạ Lan Vi không muốn nhớ đến con gà kỳ quái lúc nãy, sau khi rửa mặt, chải tóc đơn giản xong nàng liền đẩy cửa phòng đi ra.
Nắng sớm đã chiếu xuống sân, Hạ Lan Vi giơ hai tay lên trời "a" một tiếng, lười biếng duỗi eo ra. Trong sân đã nghe thấy thanh âm múa kiếm, thanh kiếm xé gió loé lên ánh sáng trắng, từng chiêu đưa ra đều sắc bén giống như muốn xé không khí ra làm đôi.
Người múa kiếm mặc một thân bạch y, khi múa vạt áo bay theo thân kiếm. Xoay người một cái, ba ngàn sợi tóc như mực phiêu phiêu trong gió, chỉ thấy được nửa mặt, đang nước chảy mây trôi thì suýt nữa đuôi tóc đã chạm vào thân kiếm, nguy hiểm vô cùng.
Đợi đến lúc người nọ hoàn toàn xoay người lại, bạch y bay bay, tóc xoã tuỳ ý ở trên vai, hoa đào rơi lả tả phía sau lưng. Màu hồng của cánh hoa làm nổi bật lên khuôn mặt tuấn mĩ ôn nhuận. Hạ Lan Vi trợn mắt há hốc miệng.
Đây không phải là Hi Loan thì còn có thể là ai?.
Quả nhiên người đã đẹp thì làm gì cũng đẹp, sư phụ ngay cả luyện kiếm một mình dưới hoa đào mà cũng có thể đẹp như vậy, thật không biết nữ chính có bị mù hay không nữa?.
Hạ Lan Vi lắc đầu thở dài.
Chắc là có đi, không nghĩ đến nữ nhân đó nữa tránh lại mất hứng, có thời gian rảnh thì nên nhìn nhan sắc tuyệt thế này nhiều hơn, dưỡng cho mắt nhìn cao một chút, bằng không đến khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-su-phu-hac-hoa/164935/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.