Chương trước
Chương sau
Edit: Yun Haku aka Dương Tử Nguyệt
Lên xe cùng với nhóm Tsuruga Ren, bọn họ đi về nơi tuyển chọn.
Trên xe, Yashiro đã nói nội dung cho Hannah nghe: Nam chính là con trai của mafia, Linh Hoằng Thôn, sau khi về già thì tẩy trắng mở công ty buôn bán đứng đắn. Sau khi Linh Hoằng Thôn lớn, tiếp nhận công ty của cha, trong vòng năm năm ngắn ngủi hắn đã làm một công ty nhỏ trở thành một tập đoàn lớn. Đồng dạng mấy người cũng tẩy trắng như cha hắn ghen tị trong lòng, phẫn hận mướn sát thủ giết Linh Thôn Hằng, Hắc Nhất Lang so với cha mình dã tâm hơn nhiều, hắn mượn sát thủ của cha hắn giết chết Linh Hoằng Thôn, nhân cơ hội đó mua mấy công ty, chậm rãi phát triển. May mắn, Linh Hoằng Thôn vẫn sống sót, hắn thuê nữ sát thủ nổi tiếng – Seven đến bảo vệ mình, ở cùng nữ sát thủ lâu ngày, dần dần yêu cô, nữ sát thủ cũng dần yêu hắn nhưng cuối cùng Seven vì bảo vệ hắn mà chết.
Nghe xong tác phẩm này, Hannah cảm thấy có chút phức tạp, sát thủ chính là nghề nghiệp của cô, vì người yêu mà chết, cô cũng vì yêu anh nên mới đến thế giới này. Cô nói “Nhân vật này trừ tôi ra sẽ không ai có thể diễn được” Thực ra cô không thổi phồng, cô thậm chí tin tưởng mình lúc đó diễn sẽ không tệ.
Tsuruga Ren ngồi bên nghe cô nói, cười nhạt.
Lần này Hannah tham dự tuyển vào là nhất thời thêm vào, cho nên cô diễn cuối. Kỳ thật, chuyện này mà đi cửa sau đúng là không tốt. Nếu phía trước có người diễn tốt hơn thì cô sẽ không có cơ hội.
Tsuruga Ren là nam chính nên được tham gia làm giám khảo, Yashiro tuy cũng là người đại diện của Hannah nhưng người hắn chú tâm nhất vẫn phải là Ren, chờ Hannah làm tốt thì sẽ có người đại diện khác làm thay, cho nên hai người đi vào trước, để lại số cho Hannah.
Có lẽ đúng như Hannah nói, nhân vật này ngoài cô ra không có ai có thể diễn tốt bằng cô. Đạo diễn của bộ phim này cực kỳ chú ý đến người diễn, cho nên lựa chọn lâm vào bế tắc. Cuối cùng chỉ còn Hannah.
Đạo diễn nhìn tư liệu của Hannah nói “Tự mình chọn cảnh”
Hannah cười nói “Biểu diễn khí thế đe dọa người của sát thủ”
Buông tờ giấy, Hannah đứng yên, cô không cần làm động tác gì cả, chỉ đứng đó nhìn về giám khảo cũng khiến cho người ta thấy sợ hãi đến mức thở không được. Ban giám khảo cũng cảm giác được cái gì đó như đang đè ép tim mình – kể cả Tsuruga Ren, giống như bọn họ chỉ cần động đậy sẽ bị người đối diện giết chết. Đứng đối diện họ rõ ràng chỉ là một cô gái trẻ tuổi, nhưng ở trong mắt không chút tình cảm, có thể từ từ khống chế họ rồi đem họ bán cho tử thần.
“Trốn, trốn nhanh lên!” Trong nội tâm bọn họ thúc giục, nhưng họ lại không thể động đậy, giống như bị keo năm lẻ hai dán dính lên ghết vậy.
Nhìn thấy không sai biệt lắm, Hannah thu lại khí thế của mình. Nhất thời thoải mái làm nhóm ban giám khảo thấy sau lưng mình đẫm mồ hôi.
“Tốt, cô diễn” Phục hồi tinh thần, đạo diễn nói.
“Tôi nói rồi, nhân vật này trừ tôi ra không ai có thể” Rời khỏi buổi tuyển chọn, Hannah nói với Ren.
Sắc mặt trắng bệch nhanh chóng biến mất, đây là lần đầu tiên hắn thấy cái chết thật đáng sợ “Ngay nháy mắt cô có thể phát ra khí thế đó, làm tôi nghi ngờ trước kia cô từng làm sát thủ” Hoàn toàn không biết mình đoán trúng rồi.
Hannah nở nụ cười thích thú, cô đem người tới gần Ren, tay vuốt mặt hắn nói “Càng ngày càng thích anh rồi” Khó có thể thấy người giống vật nuôi, cô đương nhiên phải thích rồi.
“Khụ khụ” Yashiro lái xe phía trước nhắc nhở.
Hannah trở lại chỗ ngồi. Cứ như chưa có gì xảy ra, sửa lại quần áo “Anh Yashiro, chiều nay chắc không có gì nhỉ?”
“Đúng thế, chờ đến khi nào chính thức có lịch tôi sẽ thông báo cho cô” Nghệ sĩ vừa ký hợp đồng cơ bản không có gì làm “Nhưng bình thường tôi sẽ để cô tham gia vài tiết mục để có thể khiến nhiều người biết”
“A, cái đó tôi không tham gia, anh chọn tôi việc gì thoải mái ấy, chọn đại cái quảng cáo nào ấy, chụp quảng cáo nội y cũng không sao, tôi tin mình có tư cách” Nói xong cô còn cố ý ưỡn ngực.
Yashiro chán nản nói “Tôi biết rồi”
Tsuruga Ren ở bên cạnh tỉnh lại, hắn tuyệt đối, tuyệt đối không chấp nhận mình vừa bị con người này dụ hoặc.
Ngày tiếp theo, Yashiro thật sự cho cô tham gia quảng cáo nội y. Dáng người cao gầy lại chuẩn của Hannah rất hợp với việc này, cô còn nói “Nhất định sẽ bán được nhiều!”
Kết quả thật sự bán ra rất nhiều! Đương nhiên việc thiết kế nội y cũng rất tốt. Kỳ thực lúc bán nội y này, áp phích bị người ta trộm cũng không ít. Cứ mỗi lần dán áp phích thì sẽ có người trộm đi. Cái đám sắc lang tru tréo: Ngao ngao ngao ngao, nữ thần gợi cảm!!!! Đám trạch nam tru tréo: Ngao ngao ngao ngao, ba vòng đều rất chuẩn!!! Ngay cả Nanjirou cũng dán ở trong phòng, bên trên còn viết: Đây là quảng cáo thứ nhất của Hannah, làm ba phải luôn chấp nhận những gì con làm! Biết rõ tâm tính của Nanjirou, Rinko mắng hắn một cái nhưng cũng không lấy áp phích xuống.
Mặc kệ có bao nhiêu rối rắm, Hannah đã thành lập một đoàn fan của mình – dĩ nhiên tất cả đều là nam!
Nửa tháng sau, Hannah nhận được thông báo: ‘Sát thủ’ bắt đầu quay, cho nên mai cô đúng giờ tới công ty.
Đồng thời trong nửa tháng này, đám thành viên của đội tuyển chính thức thực sự tải qua huấn luyện địa ngục. Thật sự là địa ngục. Bọn họ vẫn nhớ cảm giác lần đầu tiên mang dép lê bằng sắt, mang thắt lưng sắt, chổi sắt mà quét quyên cái chùa của Nanjirou.
Bọn họ muốn hét to: Cái đám sắt thép bình thường mang chỉ là muỗi! Đây mới là đồ phụ trọng thật sự! Bọn họ muốn hét to: Chúng tôi là vận động viên tennis chứ không phải vận động viên cử tạ. Nhưng mà gào rít vài lần trong nội tâm, sau đó họ phát hiện phản ứng của mình ngày càng tốt, tốc độ phát bóng cũng nhanh, ngẫu nhiên lúc đánh tennis với Hannah không còn thấy nặng nề như trước, trở nên tốt hơn. Vì vậy bọn họ chấp nhận huấn luyện của Hannah.
Sáng bảy giờ đến công ty, sau khi chấm dứt huấn luyện ngày hôm nay, cô nói với Tezuka mấy ngày sau sẽ bận việc quay chụp, cho nên việc huấn luyện tự hắn xử lý, không thể chấm dứt, thuận tiện cô còn nói, đám dụng cụ kia cũng thăng thêm một cấp bậc.
Sau đó không quan tâm đám sói tru kia mà lái xe rời đi. Cô có nỏi là đống công cụ này sẽ nhẹ nhàng như vậy mà không tăng lên đâu?
Đến lúc tám giờ, cô cùng Ren lên xe đi. Trên xe, Ren và cô cùng nói về kịch bản. Tuy rằng Ren không thích cô, nhưng thái độ với công việc vẫn làm cô thích thú.
Nửa tháng nay cô đọc kịch bản, nhìn rất kỹ, mặc dù có chút tình tiết cũ rích, nhưng vẫn có nhiều chỗ tốt hơn. Đặc biệt là lúc chiến đấu của Seven.
Hôm nay chủ yếu là quay cảnh Ren diễn Linh Hoằng Thôn bị người đuổi giết.
Cảnh quay tiếp theo là Linh Hoằng Thôn mời Seven tới, sau đó kiểm tra thực lực của Seven.
Đoạn diễn này Seven phô bày thực lực, đạo diễn muốn thầy dạy võ dạy Hannah mấy chiêu, sau đó lúc quay cũng dặn mấy nhân viên an ninh đánh thật, dĩ nhiên bọn họ cũng sẽ nhẹ tay, nhưng mà vì tính chân thật nên không quá mức nhẹ tay, có thể sẽ bị thương. Với việc này, thái độ của Hannah rất đơn giản “Không cần dặn trước, bảo bọn họ cứ toàn lực mà ra tay”
Đạo diễn không tin nói “Xác định có thể đánh họ chứ? Tôi không muốn vừa mới quay đã đổi nữ chính”
“Không sao” Hannah nói “Tôi đã trải qua một khóa huấn luyện, bọn họ không đủ sức làm tôi bị thương, cứ yên tâm, tôi sẽ cho ông hiệu quả mà ông muốn! Có điều hãy cho tôi mặc bộ sườn xám đi!”
Nghe cô nói thế, đạo diễn cũng có chút nghi ngờ nhưng không nói gì cho người đi mua sườn xám.
Dáng người của Hannah rất đẹp nên khi mặc sườn xám nhìn rất hợp. Thật ra, trang phục ban đầu là bộ đồ tây màu đen vì muốn thể hiện sát thủ thần bí, Hannah cự tuyệt, bảo thay sườn xám.
Đối với việc cô thay sườn xám, đạo diễn cũng không nói gì, ở khắp nơi chuẩn bị vị trí để quay. Thật ra, hắn đã xác định sẽ phải quay lại, thậm chí còn chuẩn bị việc đổi nữ chính. Nhưng, lúc sau mọi thứ đều ngoài dự kiến của hắn, việc quay phim rất tốt.
Lúc chính thức quay, Hannah tự động thay đổi thái độ. Cô đã bắt đầu chuẩn bị diễn rồi —
Bí thư Từ dẫn Seven vào phòng Linh Hoằng Thôn. Cô mặc bộ sườn xám, mái tóc đen rối tung ở sau lưng, khuôn mặt tinh xảo không có chút biểu tình, đôi mắt đen bình tĩnh như nước, chỉ trong chốc lát khiến người khác cảm thấy áp lực, rõ ràng người ngay ở phía sau nhưng lại không nghe được tiếng bước chân.  Sức diễn của người diễn bí thư Từ này thật sự rất tốt – nếu không đạo diễn cũng không chọn hắn, nhưng mà cô vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn lui sau, xác định có người đi theo chứ không phải mình cô.
Đưa Seven vào phòng của giám độc, bí thư lễ phép rời khỏi, thật ra chỉ mình cô mới biết, vừa nãy cô thật sự nghĩ chính mình đã dắt một sát thủ thật sự. Cô thầm bội phục: Người này diễn rất tốt.
Linh Hoằng Thôn ngồi ở phía sau máy tính, bốn phía là sáu người bảo vệ. Cho dù có sáu người mạnh mẽ vây quanh hắn, nhưng hắn vẫn có sức hấp dẫn khiến người khác phải nhìn mình, cái khí chất vương giả đó chỉ có hắn mới có – điều này khiến Hannah bội phục.
“Ngồi” Linh Hoằng Thôn chỉ về phía sofa, ý bảo cô gái đối diện có thể ngồi. Sau đó liếc mắt một cái, một vệ sĩ đến dâng trà và điểm tâm.
Seven không khách khí, gật đầu rồi ngồi lên sofa, cầm lấy dĩa cắt một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng. Linh Hoằng Thôn mở miệng nói, có chút tán thưởng và cũng kinh khạc với tính cách của cô “Không nghĩ tới sát thủ hàng đầu lại là một cô gái đẹp như vậy”
Ăn xong bánh ngọt, buông dĩa, uống ngụm trà rồi Seven mới trả lời “Thực lực với tính cách hay vẻ ngoài không quan hệ gì cả. Nhiệm vụ gì?”
Thấy đối phương là người không thích nói nhiều, Linh Hoằng Thôn gật đầu, không quan tâm đối phương thất lễ, nở nụ cười nói “Có người muốn giết tôi, cho nên tôi muốn mời cô làm người bảo vệ”
“Đối phương? Bao lâu?” Seven không chút biểu tình.
“Là đối thủ cạnh tranh, đến lúc tôi mua được công ty của hắn” Linh  Hoằng Thôn cười nói.
“Một ngày bốn mươi vạn, tùy vào thời gian riêng tư mỗi ngày của anh, có thể trừ bớt” Thấy đối phương nghi ngờ với giá này, Seven mở to mắt mình nói “Anh nên cảm thấy vui mừng vì giá này, bình thường du ra trăm vạn tôi cũng không làm”
Linh Hoằng Thôn suy nghĩ nói “Vậy cô phải cho tôi thấy thực lực của mình, làm tôi biết giá này là có lợi”
Seven chớp mắt, sau đó chỉ vào sáu người bảo vệ nói “Anh có thể cho bọn họ cùng lên, tuy rằng họ không đủ thực lực để tôi xuất toàn lực”
Linh Hoằng Thôn cũng có ý này, dù không thể kiểm tra toàn bộ thực lực, nhưng có thể thông qua việc này làm hắn an tâm một chút. Hắn gật đầu với sáu người bảo vệ, bảo họ tấn công Seven.
Tư thế ngồi trên sofa của Seven chưa biến hóa, chỉ tùy ý lắc lư tay phải, sau đó trong tay cô xuất hiện mấy dụng cụ — người diễn cùng không nghĩ cô cũng có học võ, người ngoài không nhận ra tốc độ của cô, trên thực tế là dụng cụ mà Hannah dùng niệm tạo thành, tay dùng chút lực, mấy thứ đó bay ra “Leng keng đinh” vài tiếng, dây thắt lưng của mấy bảo vệ bị mở, sau đó quần rớt xuống. Trong nhất thời mấy người bảo vệ đứng tại chỗ.
“Phách phách phách” Linh Hoằng Thôn từ chỗ ngồi đứng lên, vỗ tay tán thưởng thân thủ của Seven, phất tay bảo bảo vệ lui ra “Tôi tin tưởng Seven sẽ không làm tôi thất vọng”
“Tôi là chuyên nghiệp” Sau đó chỉ vào dĩa đồ ngọt trên bàn, mắt mèo lại mở to “Cho tôi thêm mấy khối, ngon”
Linh Hoằng Thôn nghển mặt, bỗng nhiên cười to “Được”
“Cut!” Đạo diễn vui vẻ nói “Diễn rất tốt! Cực kỳ tốt” Lúc đầu tuy cho Seven và bảo vệ đánh nhau, nhưng không nghĩ tới Hannah lại dùng cách đó để khắc chế địch thủ.
Thật ra, lúc quay phim, Hannah có bóp méo không ít lời kịch, nếu không phải Ren hành động tốt, ứng biến tốt, thì sẽ phải quay lại. May mắn đạo diễn chọn diễn viên giỏi, nếu không sợ quay lại trăm lần rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.