"Sư bá" Băng Cơ vừa bước vào thư phòng liền nhìn thấy Gia Cát Chính Ngã đang quay lưng về phía căn phòng, ánh mắt hướng ra xa xăm. Bên ngoài ô cửa sổ, trăng thanh gió mát, vài cây liễu la đà trước gió, vài gợn mây trắng lững lờ trôi, ánh trăng nhàn nhạt lại dịu dàng như đang vuốt ve, che chở cho tâm hồn con người. Đêm đẹp là vậy nhưng tâm người lại nặng tựa núi thái sơn. Điều ấy khiến bóng lưng vị đại nhân ấy cô đơn đến lạ. Giống như chỉ có mình ông đang gồng gánh trách nhiệm của cả Giang Sơn. 
"Băng Cơ, Lãnh Huyết sao rồi?"  Nghe thấy giọng Băng Cơ. Gia Cát Chính Ngã xoay người, đối diện ông là một thiếu nữ tuổi chưa quá tuần trăng (từ 14 đến 20). Nàng có đôi mắt sâu tựa biển, mái tóc dài tựa suối, làn da trắng tựa ngọc trai và đôi môi ngọt ngào tựa trái cherry chín mọng. Xinh đẹp và trẻ trung là thế, nhưng nàng lại có sự sắc bén, nhạy cảm và tự tin đến nỗi một người đã sống quá nửa đời người như ông cũng không dám xem thường. Thứ nàng cần, chỉ là thời gian. Tin chắc rằng, qua một khoảng thời gian không dài nữa, nàng thật sự sẽ xuất sắc một phương nếu có một nền tảng đủ lớn. 
"Sư bá, đại phu nói hắn không có sao chỉ là mệt mỏi nên đang ngủ" Băng Cơ rất tự nhiên bước đến bên chiếc bàn tròn ngồi xuống và uống trà. Gia Cát Chính Ngã cũng tiến đến và ngồi xuống. Nhưng một tiếng thở dài khe khẽ của ông không thể không khiến Băng Cơ đặt 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-sat-thu-biet-doc-tam-thuat/3155435/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.