Sáng sớm, Băng Cơ đã bị lôi ra sân sau phủ thần hầu. Trước mặt nàng, 5 chậu quần áo thật to chất lên đến tận đỉnh. Xuân Bình tỷ khoanh tay trước ngực, phía sau còn có 3 ả nha hoàn đang dương dương tự đắc. Vừa hay, “Diệp Nhi” bước đến liền im lặng ở đằng sau quan sát tình hình.
“Băng Cơ, ngươi giặt hết đống quần áo này cho ta” Xuân Bình vênh mặt lên ra lệnh.
“Tại sao?” Băng Cơ tròn mắt.
“Không có tại sao, ta là tổng quản nha hoàn trong phủ thần hầu, ta muốn ngươi làm gì ngươi liền làm đấy cho ta” Xuân Bình lớn giọng. Băng Cơ cụp mắt che đi tia sát khí trong mắt. Nếu không phải nàng đang bị Truy Mệnh nghi ngờ, nếu không phải con hồ ly kia đang đứng đây, Xuân Bình có thể đứng yên ổn trước mặt nàng la lối như vậy sao?
“Xuân Bình, tỷ là đang ép người quá đáng. Tỷ là lấy việc công trả thù riêng” Băng Cơ mở miệng vô cùng ủy khuất nói.
“Đáng lẽ, ngay từ lúc ngươi quyến rũ Lãnh Huyết công tử ngươi đã phải nghĩ đến kết cục này rồi chứ?” Xuân Bình vẫn tiếp tục. Hẳn là cô ta cảm thấy mình là người có quyền lực nhất ở đây.
“Quyến rũ??? Ai cơ???” Băng Cơ ngẩng phắt đầu gần như hét lớn lên
“Sáng hôm qua, lúc cô ngất là Lãnh Huyết công tử bế cô về phòng đó” “Diệp Nhi” ghé sát tai Băng Cơ nhỏ giọng nói.
“Đoàng” sét đánh trời quang. Cả người Băng Cơ gần như đông cứng không nhúc nhích nổi. Tên thiểu năng trí tuệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-sat-thu-biet-doc-tam-thuat/3155391/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.