Khi Đào Hoa tỉnh lại, trong phòng ngủ không có nổi một bóng người, chỉ có ngọn nến sắp tàn chập chờn bên cửa sổ.
Đào Hoa sững sờ nhìn qua màn trướng lụa màu xanh, xiềng xích khóa chân nàng giờ nằm một góc. Mắt cá chân nàng giờ không còn nặng nề như trước nữa.
Nghe thấy tiếng động, một bàn tay lập tức vén màn trướng lên, Đào Hoa vô thức nhắm chặt mắt.
"Hoa nhi còn muốn ngủ sao?"
Tần Nghiêu Huyền thò tay vuốt đuôi lông mày nàng, xẹt qua tai, nâng cổ nàng dậy: "Đã hai ngày hai đêm rồi, nàng đứng lên ăn một chút rồi ngủ tiếp được không?"
Đào Hoa không mở mắt.
"Ít nhất cũng uống miếng nước."
Người trên giường cũng không quan tâm lời hắn, ngoan cường nhắm mắt giả bất tỉnh, Tần Nghiêu Huyền dịu dàng kêu hai tiếng cũng không có kết quả.
"Đứng lên." Uy nghiêm hạ lệnh, Đào Hoa run lên một cái, sau đó quay người vùi đầu vào trong chăn, một tay Tần Nghiêu kéo áo ngủ bằng gấm của nàng lại, một tay bóp miệng nàng nhưng Đào Hao vẫn không há mồm.
Tần Nghiêu Huyền nhíu lông mày, bịt mũi của nàng, gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đỏ ửng tới xanh mét, cuối cùng nàng cũng hé miệng ra.
Lúc nàng chửi bới, nửa muôi cháo lạnh bị hắn trực tiếp đút vào cổ họng.
Mặc cho Đào Hoa yếu ớt vùng vẫy, đánh hắn, chén cháo cuối cùng cũng vào hết bụng nàng. Chỉ là khi hắn không để ý nàng đã phun ra ngoài hơn nữa.
Mắt nhìn mặt đất đầy uế vật và tiếng ho khan của nàng bên tai, đầu Tần Nghiêu Huyền đau đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-quan-vi-hoang/734374/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.