Giọng nói của hắn giống như ánh trăng rọi xuống mặt nước, Đào Hoa nghi ngờ ngẩng đầu, mỗi lần nghĩ lại chuyện cũ lòng nàng lại vô cùng đau đớn.
"Không phải là mộng đâu."
Nàng ủy khuất nói.
Ánh mắt Tần Nghiêu Huyền đen tối, gương mặt lạnh lùng tuấn lãng vô cùng nhưng so với trí nhớ của nàng trẻ hơn vài phần, không có bị sự gian nan vất vả mài giũa. Đào Hoa chớp mắt, thấy vô cùng kỳ lạ nhưng không nghĩ ra được là lạ ở chỗ nào.
Toàn thân nàng nóng như lửa đốt, trong bụng mơ hồ trướng đau, có chút chua xót lại có chút thoải mái.
Không đau lắm.
Tay trái Đào Hoa đặt trên bụng hắn, nàng cúi đầu nhìn côn th*t đang chọc vào cơ thể mình, cảm giác và hình dáng quen thuộc, vẫn quá lớn so với thân thể nàng, lúc này đang ngẩng cao đầu tỏ vẻ kích động, một giây sau có thể sẽ bất ngờ xỏ xuyên vào hoa huy*t mềm mại của nàng.
"Nghiêu Huyền?"
"Ừ, nàng nói đi."
Thấy gương mặt Đào Hoa tràn đầy nghi hoặc và vui mừng nhìn nơi hai người giao hợp, lòng Tần Nghiêu Huyền dịu đi. Bên trong hoa huy*t của nàng ẩm ướt, cố gắng cắn mút hắn, nơi sâu nhất hơi run rẩy, hiển nhiên là đang thẹn thùng mẫn cảm.
"Ta không phải đang nằm mơ chứ?"
Đột nhiên, Đào Hoa cười lớn, "Hóa ra cũng có một ngày chàng bị trói như vậy! Đáng đời!"
Đào Hoa thở hổn hển, mông nâng lên hạ xuống vội vàng. Tư thế của nàng không thuần thục, cũng không nghề có kinh nghiệm nên tự làm bản thân đau đớn, Tần Nghiêu Huyền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-quan-vi-hoang/734357/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.