"Ô ô... Người thả thiếp ra... Đừng động..."
Dưới thân bị dương cụ lạnh băng ra vào, giữa cơn đau đớn Đào Hoa lại cảm thấy khoái cảm, nàng hít một hơi lạnh, rơi lệ, "Đau, thiếp đau."
"Ai vừa mới nói dù đau chết cũng không muốn cùng trẫm làm?"
Tần Nghiêu Huyền nhếch môi, đẩy dương cụ vào chỗ sâu nhất sau đó buông tay, chăm chú nhìn bộ dạng của người dưới thân. Làn da trắng nõn mê người được dải lụa đỏ thẫm quấn quanh, giống như máu tươi trên tuyết vậy.
Không rõ đám cung nữ là vô tình hay cố ý trói nàng thành bộ dạng này, Đào Hoa lúc này giống như kỹ nữ thanh lâu đang chờ sủng hạnh, phóng đãng vô cùng. Bàn tay hắn bao lẫy bầu ngực nàng, bóp mạnh, hai quả anh đào dưới tay hắn sưng lên, tươi mới, căng mọng làm cho người ta muốn há miệng cắn.
hoa huy*t dấp dính, xuân thủy đọng thành từng giọt chảy xuống, Tần Nghiêu Huyền vươn tay thấm một chút, sau đó nhét ngón tay vào miệng nhỏ của Đào Hoa, "Hoa nhi, trẫm là ai?"
"A... Ừ..."
Chiếc lưỡi mềm mại lập tức cuốn lấy ngón tay hắn, nàng đã sớm không còn sức lực cắn hay giãy giụa, bản thân chỉ muốn tìm sự an ủi, nàng thè lưỡi ra liếm dịch thể trên ngón tay hắn, sau đó liếm láp sạch từng ngón, cuối cùng ngậm chặt.
"Trẫm là ai?"
Ngón tay miết đầu lưỡi nàng, Tần Nghiêu Huyền hỏi từng chữ.
"Bệ hạ." Đào Hoa khó khăn cử động đầu lưỡi, thấy sắc mặt bất mãn của hắn, tâm trí hỗn loạn của nàng chỉ còn hai chữ, "Nghiêu Huyền..."
"Còn nhận ra trẫm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-quan-vi-hoang/734346/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.