Đào Hoa tựa vào ngực Tần Nghiêu Huyền, sắc mặt nàng càng tái nhợt hơn. Tim Đào Hoa đập như sấm, Tần Nghiêu Huyền siết chặt vòng tay khiến nàng càng khó thở hơn.
Vậy mà tim của người nàng đang dựa vào thì lại đập vững vàng, dường như còn có một tiếng cười khẽ đang lan truyền theo gió.
Có vẻ như hắn rất thích bộ dạng khó chịu này của Đào Hoa.
"Để trẫm nhìn xem nào." Tần Nghiêu Huyền ôm cả người Đào Hoa vào trong ngực, đặt nàng ngồi trên đùi hắn.
"Hơ!"
Đào Hoa mím chặt môi anh đào, biểu tình vô cùng thống khổ giống như có gì đó khó nói. Đôi mắt xinh đẹp dập dờn sóng nước, sợ hãi nhìn Tần Nghiêu Huyền nhưng không nói một lời.
Chúng phi tử nhìn thấy bộ dạng cậy sủng mà kiêu của nàng thì vô cùng khó chịu. Thánh thượng hỏi cũng không thèm đáp, chẳng lẽ nàng bị câm à! Nếu như thân thể khó chịu thì cứ xin cáo lui là được rồi, hy vọng thánh thượng trị bệnh cho nàng chắc?
Nữ nhân Đại Diễn làm bộ làm tịch có vẻ yêu kiều hơn họ nhiều.
Dưới bàn đá chỗ mà các phi tử không nhìn thấy, chân của Tần Nghiêu Huyền đang chậm rãi chuyển động, gậy ngọc trong cơ thể nàng bị hắn đẩy đẩy, thân thể căng cứng hết cả lên, động tác nhỏ này của hắn cũng khiến cho khoái cảm không nên có ngày càng phóng đại.
"Nếu Hoa Nhi không thoải mái thì cứ dựa vào trẫm."
Tiếng roi chát chát truyền đến cách đó không xa, âm thanh Lan phi tê tâm liệt phế cầu xin tha thứ lọt vào tai Đào Hoa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-quan-vi-hoang/734335/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.