Lưu Y Nhi cứ nghĩ rằng chuyện anh đi sẽ không ảnh hưởng bao nhiêu đến mình, nhưng cô nào biết được trái tim của mình cũng đi theo anh từ đêm hôm đó.
Đến hôm nay thì anh đã đi được 10 ngày, 10 ngày nay Y Nhi không khác gì cái xác không hồn cô không có một chút sức sống nào cả Tĩnh Diên và Hà Ân thấy vậy không khỏi lắc đầu.
Cái gì mà mạnh miệng nói sẽ không sao, cái gì mà việc học là trên hết, cái gì mà không thương lắm đấy đấy bây giờ thì nhìn đi. Ai, hai cô gái nhỏ này một mãnh tình vách vai còn chưa có thì làm sao có thể cảm nhận được mà an ủi đây. Suốt mấy ngày nay nói thật hai cô cũng đã suy nghĩ hết cách để giúp cô bạn đang nằm trong lưới tình này của mình lạc quan hơn, nhưng mà một chút chuyển biến cũng không có.
Giờ thì chỉ còn đợi tự thầy phó doanh liên lạc có như vậy mới có thể cứu vớt cuộc đời của Y Nhi mà thôi.
Và rồi lại thêm 10 ngày nữa làm cái xác không hồn, cô thật không nghĩ rằng lại bị ảnh hưởng nặng đến như vậy. Nhớ lại đêm đó hứa với anh sẽ vui vẻ đợi anh về, không bệnh không ốm để anh không phải lo nhưng mà giờ thì nhìn đi cô bây giờ so với người ốm còn tệ hơn mấy lần.
Tiết học cuối cùng cũng kết thúc, chật vật một hồi cô mới về đến kí túc xá, hai cô bạn hai bên không ngừng liên thuyên mọi chuyện trên trời dưới đất.
_ Y Nhi, em có thư.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-quan-nhan-yeu/768560/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.