Trong căn lều xanh nhạt cách đó không xa.
“Lạc Kỳ, con thấy nơi sơ tán mới thế nào?”
Người lên tiếng là một nữ tử bốn mươi tuổi nhưng bảo dưỡng tốt nên khoé mắt chỉ có vài nếp nhăn mờ, mái tóc tomboy chỉn chu. Bà mặc một bộ tây trang kết hợp nét cổ điển và hiện đại tôn lên khí chất quý phái và vương giả của mình.
Người phụ nữ đó ngồi trên chiếc ghế gỗ lim to phủ một lớp nệm bọc da hổ. Ngồi cạnh bà còn có một nam tử mặc áo vạt dài, hai vạt hợp với nhau bằng thắt lưng lộ ra một phần ngực trắng mê người, ngồi ngoan ngoãn dùng đôi mắt phượng đầy mị hoặc nhìn thê quân và con trai, trên người mang theo hương vị ma mị của hồ ly, trầm ổn của đàn hương, thành thục của nam tử trưởng thành trong hình dạng một thanh niên.
Hai bên chủ vị mỗi bên đặt hai cái ghế gỗ lim đen bóng như phòng khách của phú gia cổ đại, trên một cái ghế có một người ngồi đấy.
Khuôn mặt có nét giống người cả người phụ nữ lẫn nam nhân trên ghế chủ vị, nhưng lại thêm một phần nhu mì, bớt một phần bá khí, mị khí. Khuôn mặt nhỏ xinh, làn da trắng noãn, môi hồng non căng mịn như cánh hoa buổi sớm, mái tóc đen thẳng mượt dài tới thắt lưng, một bên vén lên bằng chiếc kẹp hình sao tím nhung, còn lại để xoã tự nhiên. Vầng trán bị tóc che phủ càng làm cho khuôn mặt thêm nhỏ hơn, dưới lông mi dài cong vút là đôi mắt đan phượng ngập nước. Đúng là một mỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-quan-nhan-phuc-hac-phai-long-thien-than-xinh-dep/253543/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.