Cúp điện thoại, đẩy cửara, Tôn Đào Phi nhìn thấy hai vị mẫu thân đại nhân đang tranh luận không nghỉ.Trình Phi Viễn tựa vào bên giường hứng thú ngắm nhìn, Bàn Đinh khẽ nhếch cái miệngnhỏ nhắn, ngây ngốc nhìn cảnh tượng đó.
“Buổi tối mỗingày trước khi ngủ chồng tôi đều kể chuyện cho tôi nghe.” Lời của Vương CẩnNgôn tràn đầy ngọt ngào ngán người.
Mặt Tống Mỹ Lệ cũng hiệnlên biểu tình thật ngây thơ, “Chồng tôi, ra đường giúp tôi xách giỏ, tan việcgiúp tôi đấm chân, ngủ giúp tôi xoa chân.”
Sắc mặt Vương Cẩn Ngônkhẽ biến đổi, không chịu yếu thế khẽ nâng thanh âm nói, “Tôi không vui, chồngtôi kể truyện cười cho tôi, cũng sẽ giúp tôi xoa bóp.” Mặc dù nhiều lần nângcao thanh âm muốn gia tăng khí thế, nhưng giọng điệu nói ra vẫn không có baonhiêu lực độ.
Tôn Đào Phi trong nháymắt liền hiểu, thì ra hai vị này đang ganh đua so sánh, chồng của người nào đốivới người nào tốt hơn. Xem ra ba chồng bình thường qua loa không nghiêm túc, đốivới vợ mình hóa ra lại nhu tình như vậy. Thì ra ba chồng cũng là “lão bà nô (nôlệ vợ)” chính cống, cũng giống với Tôn tiên sinh nhà cô. Chẳng qua là một con cừunhỏ thuần trắng như mẹ chồng cô, làm sao có thể đấu thắng nữ sĩ Tống Mỹ Lệ. Bằngkhông cô và Tôn Hải Dương cũng sẽ không lén xưng bà là “Thái hậu”.
Tống Mỹ Lệ khẽ nâng cằm,nói năng rất có khí phách, “Đừng nói tôi không vui, coi như là tôi vui vẻ, lãoTôn nhà tôi cũng sẽ kể truyện cười cho tôi. Tôi bảo ông ấy đi hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-quan-hon-gap-go-tinh-yeu/1880562/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.