Trời bên ngoài vẫn cònmịt mờ tối, Tôn Đào Phi đã mở mắt. Cảm giác đầu tiên là ngang hông rõ ràng có mộtvật không thuộc về cô. Nhờ ánh trăng mơ hồ chiếu vào, cúi đầu, quét mắt về phíacánh tay vững vàng đang vắt ngang eo cô của Trình Phi Viễn, ấm áp nhàn nhạt, từngchút rõ ràng truyền vào da cô.
Tôn Đào Phi chỉ cảm thấymình giống như bị người điểm huyệt, toàn thân cứng ngắc vô cùng, nằm ở trên giườngmột cử động cũng không. Mà nhiệt độ từ eo truyền tới, giống như là đang tự lanrộng ra, dâng lên từng chút đến gương mặt lỗ tai của cô.
Cũng may, rất nhanh,Trình Phi Viễn lật người, tay cũng theo đó lấy ra. Tôn Đào Phi lập tức thở hắtra, lấy ra tay phải đang trong chăn, vỗ nhẹ nhẹ gương mặt đã nóng.
Vậy mà, thời gian nhẹnhõm của Tôn Đào Phi còn chưa qua một phút, Trình Phi Viễn lại lật người một lầnnữa, đầu càng thêm vùi sâu vào cổ cô, cánh tay cũng giống như sắt ôm chặt hôngcủa cô.
Trong nháy mắt Tôn ĐàoPhi chỉ cảm thấy cả người đều giống như bị đặt ở lò lửa lớn để nướng, khiến chocô nóng đến hít thở không thông. Cổ lại bị Trình Phi Viễn phun ra hơi thở nongnóng, từng làn ổn định tỏa ra trên da cô.
Khổ não nhíu mày, TônĐào Phi cúi đầu nhìn đỉnh đầu Trình Phi Viễn, trước kia sao không có phát hiệnngười này ngủ không thành thật như thế đây?
Trình Phi Viễn vùi ởtrong cổ Tôn Đào Phi, ở góc cô không nhìn thấy, khóe miệng cong lên một đường đắcý. Trong đầu càng thêm cực kỳ ngây thơ thầm nghĩ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khi-quan-hon-gap-go-tinh-yeu/108205/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.